Chương 1318: Thực Hỏa thú
**Chương 1318: Thực Hỏa Thú**
Trong một vùng đất hoang vu, Diệp Vân đang cẩn trọng tiến bước.
Bỗng nhiên, một tiếng gầm rú kinh thiên động địa vang vọng khắp không gian.
Diệp Vân khẽ giật mình, thân hình chợt lóe, hóa thành một đạo tàn ảnh, né tránh một kích kinh hoàng.
"Ầm!"
Mặt đất rung chuyển, một cái hố sâu xuất hiện.
Diệp Vân ngưng thần nhìn về phía trước, chỉ thấy một con quái thú toàn thân bốc lửa, hung hăng nhìn chằm chằm hắn.
"Thực Hỏa Thú?" Diệp Vân khẽ nhíu mày.
Thực H��a Thú là một loại dị thú cực kỳ hiếm thấy, có khả năng thôn phệ tất cả các loại hỏa diễm.
Sức mạnh của chúng vô cùng đáng sợ, đặc biệt là trong những môi trường có hỏa nguyên lực dồi dào.
Con Thực Hỏa Thú trước mặt Diệp Vân có thân hình to lớn như một ngọn núi nhỏ, toàn thân bao phủ bởi ngọn lửa màu đỏ sậm.
Đôi mắt của nó đỏ ngầu, tràn đầy sự hung tợn và khát máu.
"Xem ra, hôm nay ta phải tốn chút công sức rồi." Diệp Vân lẩm bẩm.
Hắn chậm rãi rút thanh kiếm bên hông ra, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Gào!"
Thực Hỏa Thú gầm lên một tiếng, bốn chân đạp mạnh xuống đất, lao thẳng về phía Diệp Vân.
Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Vân.
Diệp Vân hít sâu một hơi, vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.
"Vô Ảnh Kiếm Pháp!"
Thân hình Diệp Vân chợt lóe, hóa thành vô số tàn ảnh, bao phủ lấy Thực Hỏa Thú.
Những đạo kiếm quang sắc bén không ngừng chém xuống thân thể Thực Hỏa Thú, tạo ra những tiếng va chạm chói tai.
Tuy nhiên, những ngọn lửa trên người Thực Hỏa Thú lại có khả năng phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.
Kiếm quang của Diệp Vân chỉ có thể để lại những vết xước nhỏ trên da của nó.
"Xem ra, những chiêu thức thông thường không có tác dụng với nó." Diệp Vân thầm nghĩ.
Hắn hít sâu một hơi, vận chuyển công pháp.
"Cửu Chuyển Kim Thân!"
Một tầng ánh sáng vàng bao phủ lấy thân thể Diệp Vân, khí tức của hắn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Để ta xem, ngươi có thể đỡ được bao nhiêu chiêu của ta!" Diệp Vân hét lớn.
Hắn vung kiếm, một đạo kiếm quang màu vàng chém thẳng về phía Thực Hỏa Thú.
"Kim Quang Trảm!"
Kiếm quang màu vàng mang theo sức mạnh vô song, chém thẳng vào ngực của Thực Hỏa Thú.
"Ầm!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Thân thể to lớn của Thực Hỏa Thú bị đánh bay ra xa, ngã xuống đất, tạo ra một trận động đất nhỏ.
Tuy nhiên, Thực Hỏa Thú nhanh chóng đứng dậy, ngọn lửa trên người nó bốc cao hơn, khí tức trở nên hung bạo hơn.
"Gào!"
Thực Hỏa Thú gầm lên một tiếng, há miệng phun ra một cột lửa khổng lồ, thiêu đốt không gian.
Diệp Vân khẽ biến sắc, nhanh chóng né tránh.
Cột lửa quét qua, thiêu đốt tất cả mọi thứ trên đường đi, để lại một vùng đất hoang tàn.
"Hỏa diễm của nó thật đáng sợ!" Diệp Vân thầm nghĩ.
Hắn biết rằng, nếu bị cột lửa này đánh trúng, dù có Cửu Chuyển Kim Thân hộ thể, hắn cũng sẽ bị thương nặng.
Diệp Vân hít sâu một hơi, vận chuyển công pháp.
"Băng Phong Thiên Lý!"
Một luồng hàn khí cực độ lan tỏa ra xung quanh, nhiệt độ trong không gian giảm xuống nhanh chóng.
Những ngọn lửa trên người Thực Hỏa Thú bắt đầu suy yếu, tốc độ của nó cũng chậm lại.
"Xem ra, hàn khí có tác dụng với nó." Diệp Vân thầm nghĩ.
Hắn vung kiếm, một đạo kiếm quang màu xanh lam chém thẳng về phía Thực Hỏa Thú.
"Băng Phách Trảm!"
Kiếm quang màu xanh lam mang theo hàn khí vô tận, chém thẳng vào thân thể Thực Hỏa Thú.
"Két!"
Một tiếng băng vỡ vang lên.
Một lớp băng dày bao phủ lấy thân thể Thực Hỏa Thú, khiến nó không thể cử động.
"Xem ngươi còn giãy dụa được không!" Diệp Vân hét lớn.
Hắn vung kiếm, liên tục chém xuống những đạo kiếm quang màu xanh lam.
"Băng Phách Trảm! Băng Phách Trảm! Băng Phách Trảm!"
Vô số kiếm quang chém xuống, lớp băng trên người Thực Hỏa Thú ngày càng dày thêm.
Cuối cùng, toàn bộ thân thể Thực Hỏa Thú bị đóng băng hoàn toàn, biến thành một khối băng khổng lồ.
Diệp Vân thở phào nhẹ nhõm, thu kiếm về.
Tuy nhiên, hắn không dám lơ là cảnh giác.
Hắn biết rằng, Thực Hỏa Thú không dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, khối băng khổng lồ bắt đầu rung chuy���n.
"Két! Két! Két!"
Những vết nứt xuất hiện trên bề mặt băng, ngày càng lan rộng.
"Không xong!" Diệp Vân khẽ biến sắc.
"Ầm!"
Khối băng khổng lồ vỡ tan thành từng mảnh.
Thực Hỏa Thú thoát ra khỏi lớp băng, ngọn lửa trên người nó bốc cao hơn, khí tức trở nên cuồng bạo hơn.
"Gào!"
Thực Hỏa Thú gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía Diệp Vân với tốc độ nhanh hơn trước.
"Xem ra, ta phải dùng đến tuyệt chiêu rồi." Diệp Vân lẩm bẩm.
Hắn hít sâu một hơi, vận chuyển toàn bộ chân nguyên trong cơ thể.
"Hỗn Độn Kiếm Quyết!"
Một luồng khí tức hỗn độn bao phủ lấy thân thể Diệp Vân, khí thế của hắn đạt đến đỉnh điểm.
"Nhất Kiếm Định Càn Khôn!"
Diệp Vân hét lớn, vung kiếm chém ra một chiêu kiếm kinh thiên động địa.
Một đạo kiếm quang hỗn độn mang theo sức mạnh hủy diệt tất cả, chém thẳng về phía Thực Hỏa Thú.
"Xoẹt!"
Kiếm quang hỗn độn xé rách không gian, chém thẳng vào đầu của Thực Hỏa Thú.
"Phụt!"
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Đầu của Thực Hỏa Thú bị chém đứt lìa khỏi thân thể, rơi xuống đất.
Thân thể to lớn của Thực Hỏa Thú run rẩy một hồi rồi ngã xuống, không còn động tĩnh gì nữa.
Diệp Vân thở dốc, thu kiếm về.
Hắn nhìn xác của Thực Hỏa Thú, trong lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trận chiến này đã tiêu hao của hắn quá nhiều chân nguyên và tinh thần lực.
"Xem ra, Thực Hỏa Thú này cũng không quá mạnh." Diệp Vân lẩm bẩm.
Tuy nhiên, hắn biết rằng, sở dĩ hắn có thể dễ dàng đánh bại Thực Hỏa Thú như vậy là vì hắn đã sử dụng Hỗn Độn Kiếm Quyết.
Nếu không, hắn sẽ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể đánh bại được con quái thú này.
Diệp Vân nghỉ ngơi một lát, khôi phục lại chân nguyên và tinh thần lực.
Sau đó, hắn bắt đầu thu thập chiến lợi phẩm.
Thực Hỏa Thú là một loại dị thú quý hiếm, toàn thân đều là bảo vật.
Đặc biệt là hỏa hạch trong cơ thể nó, là một loại linh dược cực phẩm, có thể dùng để luyện chế đan dược hoặc pháp bảo.
Diệp Vân cẩn thận lấy hỏa hạch ra khỏi cơ thể Thực Hỏa Thú, cất vào trong túi trữ vật.
Sau đó, hắn tiếp tục thu thập những bộ phận khác của Thực Hỏa Thú, như da, xương, răng...
Sau khi thu thập xong chiến lợi phẩm, Diệp Vân tiếp tục lên đường, tiến sâu vào trong vùng đất hoang vu.
Hắn biết rằng, phía trước còn rất nhiều nguy hiểm đang chờ đợi hắn.
Nhưng hắn không hề sợ hãi.
Vì hắn là một tu sĩ, con đường tu luyện là con đường đầy gian khổ và thử thách.
Chỉ có vượt qua được những gian khổ và thử thách đó, hắn mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn, đạt đến đỉnh cao của tu luyện.