Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1351: Diệp Vấn Đạo [Hạ]

**Chương 1351: Diệp Vấn Đạo (Hạ)**

Diệp Vấn Đạo.

Ba chữ này tựa như sấm sét giữa trời quang, nổ vang trong đầu mọi người.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, không thể tin vào tai mình.

Diệp Vấn Đạo?

Chẳng lẽ là...

Diệp Vấn Đạo trong truyền thuyết?

Người sáng lập ra Diệp gia, một trong những gia tộc tu tiên cổ xưa nhất?

Người đã từng tung hoành thiên hạ, uy chấn một phương, là một trong những nhân vật mạnh nhất thời cổ đại?

Người đã từng dẫn dắt Diệp gia quật kh���i, trở thành một trong những thế lực tu tiên hàng đầu?

Người đã từng...

Vô số truyền thuyết về Diệp Vấn Đạo hiện lên trong đầu mọi người.

Diệp Vấn Đạo, đối với Diệp gia mà nói, chính là một vị thủy tổ, một vị thần.

Sự tồn tại của hắn, đã vượt qua ý nghĩa của một người, mà trở thành một loại tín ngưỡng, một loại tượng trưng.

Mà bây giờ, vị thủy tổ, vị thần trong truyền thuyết này, lại xuất hiện trước mặt bọn họ?

Điều này, sao có thể tin được?

"Ngươi... Ngươi là Diệp Vấn Đạo?"

Diệp Khuynh Thành run giọng hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

"Không sai."

Diệp Vấn Đạo khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

"Ta chính là Diệp Vấn Đạo."

Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Diệp Vấn Đạo, trong mắt tràn đầy vẻ chấn động.

Thật sự là Diệp Vấn Đạo!

Vị thủy tổ trong truyền thuyết, thật sự còn sống!

"Nhưng... Nhưng làm sao có thể?"

Diệp Khuynh Thành lẩm bẩm nói, "Ngươi... Ngươi không phải đã sớm..."

"Đã sớm chết rồi, đúng không?"

Diệp Vấn Đạo cười nói, "Các ngươi đều nghĩ như vậy, không sai."

"Nhưng ta, lại không cam tâm cứ như vậy mà chết."

"Ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm, còn có rất nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành."

"Cho nên, ta đã lựa chọn một con đường khác."

"Một con đường, có thể giúp ta kéo dài sinh mệnh, có thể giúp ta tiếp tục sống sót."

"Con đường gì?"

Diệp Khuynh Thành vội vàng hỏi.

"Con đường gì, các ngươi không cần biết."

Diệp Vấn Đạo lắc đầu nói, "Các ngươi chỉ cần biết, ta vẫn còn sống là được."

"Ta, vẫn còn có thể bảo vệ Diệp gia."

Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy trong lòng ấm áp.

Có Diệp Vấn Đạo ở đây, Diệp gia sẽ không sao.

"Thủy tổ, người đã trở lại, thật tốt quá!"

Diệp Mộ Bạch kích động nói, quỳ rạp xuống đất.

"Thủy tổ, người hãy cứu Diệp gia!"

Những người khác cũng vội vàng quỳ xuống, cầu xin Diệp Vấn Đạo ra tay cứu giúp.

"Đứng lên đi."

Diệp Vấn Đạo phất tay, một luồng sức mạnh vô hình nâng tất cả mọi người lên.

"Ta đã biết chuyện của Diệp gia."

"Các ngươi yên tâm, ta sẽ không để Diệp gia bị hủy diệt."

"Ta sẽ, bảo vệ Diệp gia."

Lời nói của Diệp Vấn Đạo, tràn đầy sức mạnh và sự tự tin.

Nghe được những lời này, mọi người đều cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Có Diệp Vấn Đạo ở đây, Diệp gia nhất định sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này.

"Đa tạ thủy tổ!"

Mọi người đồng thanh nói, trong lòng tràn đầy sự biết ơn.

"Bây giờ, các ngươi hãy lui ra phía sau."

Diệp Vấn Đạo nói, "Chuyện còn lại, giao cho ta."

"Vâng!"

Mọi người vội vàng lui ra phía sau, nhường lại không gian cho Diệp Vấn Đạo.

Diệp Vấn Đạo chậm rãi bước lên phía trước, đối diện với đám người của Thần Kiếm Tông.

"Các ngươi, muốn hủy diệt Diệp gia?"

Diệp Vấn Đạo lạnh lùng hỏi.

"Không sai."

Kiếm Vô Ngân gật đầu nói, "Diệp gia các ngươi, đã không còn giá trị tồn tại."

"Hôm nay, ta sẽ diệt trừ Diệp gia, để tránh hậu họa về sau."

"Chỉ bằng các ngươi?"

Diệp Vấn Đạo cười khẩy nói, "Các ngươi, còn chưa đủ tư cách."

"Vậy thì thử xem!"

Kiếm Vô Ngân giận dữ hét lên, vung kiếm chém về phía Diệp Vấn Đạo.

Một kiếm này, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, tựa như muốn xé nát cả không gian.

Diệp Vấn Đạo vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Mãi cho đến khi kiếm khí đến gần, hắn mới chậm rãi giơ tay lên.

"Diệp Vấn Đạo, ngươi muốn làm gì?"

Kiếm Vô Ngân cười lạnh nói, "Chẳng lẽ ngươi muốn dùng tay không để đỡ kiếm của ta?"

"Ngươi quá ngây thơ rồi!"

"Kiếm của ta, không phải là thứ mà ngươi có thể đỡ được!"

Nhưng mà, ngay sau đó, nụ cười trên mặt Kiếm Vô Ngân liền cứng đờ lại.

Bởi vì, hắn nhìn thấy Diệp Vấn Đạo giơ tay lên, nhẹ nhàng bóp lấy lưỡi kiếm của hắn.

"Cái gì?"

Kiếm Vô Ngân kinh hãi kêu lên, không thể tin vào mắt mình.

Diệp Vấn Đạo, lại có thể dùng tay không để đỡ kiếm của hắn?

Điều này, sao có thể?

"Kiếm của ngươi, quá yếu."

Diệp Vấn Đạo lắc đầu nói, "Không đủ để làm ta bị thương."

Nói xong, Diệp Vấn Đạo nhẹ nhàng bóp mạnh.

"Rắc!"

Một tiếng giòn tan vang lên.

Thanh kiếm trong tay Kiếm Vô Ngân, trực tiếp bị Diệp Vấn Đạo bóp nát.

"Phốc!"

Kiếm Vô Ngân phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.

Linh khí kết nối với thanh kiếm bị phá hủy, hắn cũng bị thương nặng.

"Ngươi... Ngươi..."

Kiếm Vô Ngân run rẩy chỉ vào Diệp Vấn Đạo, không nói nên lời.

"Ta đã nói rồi."

Diệp Vấn Đạo thản nhiên nói, "Các ngươi, còn chưa đủ tư cách."

"Bây giờ, ta sẽ cho các ngươi biết, thế nào là sức mạnh thật sự."

Nói xong, Diệp Vấn Đạo hít sâu một hơi.

"Diệp... Vấn... Đạo!"

Một tiếng hét vang vọng cả đất trời.

Một luồng sức mạnh vô hình, từ trên người Diệp Vấn Đạo bộc phát ra.

Sức mạnh này, tựa như sóng thần, quét ngang tất cả.

"Không..."

Đám người của Thần Kiếm Tông, kinh hãi kêu lên.

Nhưng mà, tất cả đã quá muộn.

Sức mạnh của Diệp Vấn Đạo, đã bao trùm lấy bọn họ.

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Đám người của Thần Kiếm Tông, trực tiếp bị sức mạnh của Diệp Vấn Đạo nghiền nát thành tro bụi.

Toàn bộ, không còn một ai sống sót.

Toàn trường, tĩnh lặng như tờ.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Diệp Vấn Đạo, trong mắt tràn đầy vẻ sùng kính.

Đây, chính là sức mạnh của Diệp Vấn Đạo!

Sức mạnh, có thể hủy thiên diệt địa!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương