Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1681: Đoạt xá (Hạ)

Nguyệt Phi bỗng nhiên động thân, nàng không phải chống cự hàn diễm, mà là trùng kích Minh Nguyệt Ấn trong cơ thể.

Trong ngoài đều bị địch.

Huyết quang tối sầm lại.

"Ba!"

Minh Nguyệt Ấn tại chỗ bị hàn diễm nuốt hết.

Hàn diễm gần trong gang tấc, thần hồn Nguyệt Phi dường như muốn bị đông cứng. Trước một khắc cuối cùng khi tử vong giáng lâm, Nguyệt Phi dốc hết toàn lực, đem Minh Nguyệt Vệ chi lực trong cơ thể hướng mi tâm thu nạp.

'Ầm!'

Hàn diễm xông qua.

Óc Nguyệt Phi vỡ toang, chỉ còn lại một cỗ thi thể không đầu, bị đông cứng thành tảng băng, ngã bay thật xa, cuối cùng bị quang triều xé thành mảnh nhỏ, hài cốt không còn.

Chỉ còn lại một cái tàn phá Nguyên Anh, cũng đã thoi thóp.

Tần Tang chau mày.

Hắn ở một khắc cuối cùng phát giác không đúng, cưỡng ép thu hồi một chút lực đạo, nếu không Nguyên Anh Nguyệt Phi không kịp dùng thuấn di chi thuật, cũng sẽ cùng nhau mẫn diệt.

"Ngươi!"

Tần Tang nhìn chằm chằm tàn anh Nguyệt Phi, ẩn ẩn đoán ra điều gì.

"Khụ khụ..."

Tàn anh khí tức yếu ớt, nhưng vẫn duy trì nụ cười mị hoặc kia, "Đa tạ công tử dùng Linh Bảo giúp ta thoát ly ma chưởng."

"Sao lại đến mức này?" Tần Tang lắc đầu, vẫn còn chút không rõ.

Hắn nóng lòng cứu người, vừa nói chuyện vừa lách mình phóng tới cột sáng.

"Cùng bị hắn luyện thành thi hồn, không bằng đánh ra một con đường sống."

Tàn anh khí tức cấp tốc trôi qua, thì thào nói xong không đầu không đuôi.

Nàng là Nguyệt Phi của Tô Tử Nam, là người có tu vi cao nhất trong số các phi tử, tư sắc tốt nhất, cực kỳ được sủng ái, các phi tử khác nhìn thấy nàng, đều phải cung cung kính kính gọi một tiếng 'Tỷ tỷ'.

Nhưng nàng thấy rõ ràng, đối với Tô Tử Nam mà nói, nàng chỉ là đồ chơi.

Chỉ làm đồ chơi, nàng cũng vui vẻ, dù sao đã thành thói quen lấy lòng nam nhân.

Rất nhiều trân tàng trong Lộc Dã, muốn gì cứ lấy, tạm thời coi như dùng thân thể đổi lấy tài nguyên tu hành.

Có thể Tô Tử Nam trời sinh tính bạc bẽo, có mới nới cũ, sao lại chuyên tình với một nữ nhân? Nhưng với tính tình của người này, coi nàng là độc chiếm, dù cho chán ghét, cũng sẽ không thả nàng còn sống rời đi.

Hạ tràng của các phi tử khác đều là bị ném vào hang rắn, mà Tô Tử Nam sở dĩ một mực nuôi nàng, là bởi vì nàng vẫn còn giá trị lợi dụng.

Hắn đang chờ Tam Thi Một Thần Phiên luyện thành!

Minh Nguyệt Ấn chính là thần thông thành danh của Lộc lão ma, là gông xiềng kinh khủng nhất thế gian, sinh tử toàn bằng chủ nhân một ý niệm, nàng không có chút lực phản kháng nào.

Đã nhớ không rõ bao nhiêu năm tháng, nàng minh tư khổ tưởng biện pháp phá giải ấn này, đổi lại chỉ là tuyệt vọng.

Nàng bị trói buộc ở Lộc Dã, dù cho có cơ hội đi theo Tô Tử Nam ra ngoài, cũng bị yêu cầu một tấc cũng không rời.

Cho đến hôm nay, có người xông vào nghi mộ Thủy Tướng chi chủ mà Tô Tử Nam mơ ước, Ô lão bọn người vừa lúc không ở, Tô Tử Nam ở dược trì vận công tu luyện, nàng mới có được cơ hội ngắn ngủi.

Minh Nguyệt Ấn cực kỳ ác độc.

Kế hoạch của nàng là dốc hết toàn lực đem Minh Nguyệt Ấn chi lực trong cơ thể tập trung, mượn nhờ ngoại giới áp lực cường đại, thừa dịp Minh Nguyệt Ấn bị áp chế, tách rời một phần thần hồn, đoạt xá trùng sinh.

Nhưng nhất định phải nắm chặt thời cơ một cách tinh chuẩn, ngoại lực không thể quá yếu cũng không thể quá mạnh, nếu không chính là bỏ mình đạo tiêu chi cục.

Càng làm người tuyệt vọng chính là, như vậy mà vẫn không thể thoát ly Minh Nguyệt Ấn, chỉ có thể tận khả năng suy yếu Minh Nguyệt Ấn ký trong phân hồn thể, không bị Tô Tử Nam trực tiếp cảm giác được, về sau sẽ chậm rãi mưu đồ.

Nàng lưu lại một bộ nhục thân trên tầng tuyết, chính là một nữ tử đáng thương vốn nên bị ném vào hang rắn, được nàng âm thầm cứu.

Bản thân thì xuống đây chịu chết.

Sau khi tiến vào băng quật, nàng âm thầm bố trí tốt phù trận chuyển di phân hồn, đồng thời chủ động muốn chết.

Chờ Tô Tử Nam thu công đuổi tới, nhìn thấy chính là tràng diện nàng phơi thây ở chỗ này. Như vậy Tô Tử Nam sẽ không trực tiếp phát hiện tiểu động tác của nàng, cho phân hồn có thời gian thoát đi.

Nguyệt Phi nhất định phải diễn thật đủ, không thể để Tô Tử Nam nhìn ra sơ hở.

Ngư��i này tuy là nghĩa tử Hóa Thần, ngoại trừ tham hoa háo sắc, không có nửa phần kiêu ngạo, tâm tư kín đáo.

Một khi Tô Tử Nam sinh lòng nghi ngờ, vận chuyển huyền công, cảm ứng Minh Nguyệt Ấn, liền có thể cảm giác được sự tồn tại của phân hồn, phí công nhọc sức, hạ tràng có thể nghĩ.

Nguyên nhân chính là như thế.

Sau khi Nguyệt Phi tiến vào băng quật, không nói một lời, công kích Tần Tang và Diên Sơn lão nhân, cũng cướp đoạt Hàn Tinh.

Kỳ thật nàng không có hứng thú gì với Hàn Tinh, chỉ vì chọc giận Diên Sơn lão nhân và Tần Tang, bức ra sát chiêu của bọn hắn, trợ giúp bản thân trảm hồn. Vì thế tận lực ẩn tàng Minh Nguyệt Ấn, miễn cho bị nhận ra thân phận, bọn hắn không dám động thủ.

Không ngờ, trong mắt Tần Tang chỉ có Hàn Tinh, chỉ xuất một đao liền không để ý tới nàng nữa, một lòng phá trận.

Diên Sơn lão nhân thì bày ra tư thái phòng ngự.

Tô Tử Nam lúc nào cũng có thể đuổi tới, nàng lại muốn chết cũng không chết được.

Nguyệt Phi lại không biết, vận khí của nàng thực không tốt, Ô lão vừa lúc trở về, đuổi tới trước, may mắn bị bản tôn Tần Tang ngăn trở.

Khi sát trận bộc phát, uy lực mặc dù đủ để phá nát Minh Nguyệt Ấn, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, Nguyệt Phi không kịp chuẩn bị, chỉ có thể né tránh. Sau đó liều mạng công kích Tần Tang, cho đến khi bức ra Linh Bảo, mới rốt cục thành toàn cho nàng.

"Lão Ma đã không còn ở nhân thế, công tử không cần sợ hãi, nhưng Tô Tử Nam kia sắp luyện thành Tam Thi Một Thần Phiên, công tử về sau phải cẩn thận."

Phân hồn Nguyệt Phi thành công chạy thoát, tiếu yếp như hoa, Nguyên Anh dùng khí lực cuối cùng nhìn về phía Tần Tang, "Để cảm tạ, nhắc nhở công tử một câu. Nơi đây chính là mộ huyệt Thủy Tướng chi chủ của Vô Tướng Tiên Môn, vị đồng bạn kia của ngươi là truyền nhân Thủy Tướng, chúng ta đã sớm để mắt tới hắn, không dễ dàng chết như vậy đâu. Xem dáng vẻ công tử, hẳn là còn bị mơ mơ màng màng..."

Tứ Thừa Đằng Xà Ấn treo trên đỉnh đầu.

Tần Tang hiện thân bên cạnh cột sáng, Thiên Mục Điệp đem thần thông vận chuyển tới cực hạn, bên trong cột ánh sáng, ngoài một làn sóng tiếp theo một làn sóng quang triều nồng đậm, rỗng tuếch, nào có nửa bóng người?

Nhất Nguyên Trọng Thủy trên đất, cũng trống không tan biến mất.

Nghe Nguyệt Phi nói như vậy, sắc mặt Tần Tang đột nhiên thay đổi, xoay đầu lại, vừa lúc thấy Nguyên Anh của nàng tiêu tán, một thân huyền công trôi qua.

Bên ngoài cánh đồng tuyết.

Trong tầng tuyết có giấu một ngụm băng quan, một thiếu nữ xinh đẹp lẳng lặng nằm ở đó, ngực hơi phập phồng, khí tức vẫn còn tồn tại, cũng không chết đi.

Trên băng quan khắc đầy phù văn màu máu, hiển nhiên cũng là một kiện dị bảo, có tác dụng ẩn nấp khí tức của thiếu nữ.

Bỗng nhiên, một đạo bóng trắng bay vào băng quan, nhào vào thể nội thiếu nữ.

Mắt thiếu nữ đột nhiên trừng lớn, hô hấp dồn dập, trong mắt lộ ra hoảng sợ và thống khổ sâu sắc, muốn giãy dụa và kêu cứu, nhưng tay phải của mình lại bịt miệng, không phát ra được âm thanh nào.

Không gian bên trong quan tài băng nhỏ hẹp, nàng giống như đang vật lộn với ác quỷ vô hình, gân xanh trên cổ lộ ra, toàn thân co rút, vùng vẫy mãnh liệt mấy lần, cuối cùng kiệt lực.

Hai mắt vô lực nhắm lại, yên lặng mà chết.

Sau một lát, mắt thiếu nữ lại tiếp tục mở ra, nhưng ánh mắt hoàn toàn khác biệt so với lúc trước, khóe miệng vô thức cong lên, lộ ra nụ cười mị hoặc giống hệt Nguyệt Phi.

"Đáng tiếc một thân tu vi..."

Thiếu nữ im lặng thở dài, biểu lộ như trút được gánh nặng.

Nàng lục lọi trong ngực lấy ra túi giới tử, lấy ra mấy bình đan dược, một mạch rót vào bụng, cũng không đứng dậy, hướng ngược lại với Lộc Dã, trực tiếp ngự sử băng quan xuyên thẳng qua trong tầng tuyết.

Bắt đầu rất chậm chạp cẩn thận, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương