Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1854: Kỳ hương (2/2)

**Chương 1854: Kỳ hương (2/2)**

Bỗng nhiên, một mùi hương kỳ lạ lan tỏa.

Mùi hương này không nồng đậm, mà thanh khiết, dịu dàng, tựa như hương hoa lan trong thung cốc, lại mang theo chút vị ngọt ngào của trái cây chín mọng.

Chỉ cần khẽ hít một hơi, liền cảm thấy tâm thần thư thái, khí huyết lưu thông, thậm chí ngay cả kinh mạch cũng trở nên rộng mở hơn.

Mùi hương này, tuyệt đối không phải là thứ tầm thường!

Mọi người đều kinh ngạc, không khỏi hít sâu vài hơi, cố gắng cảm nhận sự kỳ diệu của mùi hương này.

"Đây là... kỳ hương!"

Một vị trưởng lão của Thiên Cơ Các, ánh mắt sáng ngời, kinh hô lên.

"Kỳ hương? Là loại kỳ hương trong truyền thuyết sao?"

Những người khác đều giật mình, vội vàng hỏi.

Vị trưởng lão kia gật đầu, vẻ mặt kích động: "Không sai, chính là kỳ hương! Tương truyền, kỳ hương là một loại hương khí cực kỳ hiếm thấy, chỉ sinh ra ở những nơi linh khí nồng đậm, có kỳ trân dị bảo xuất hiện. Mùi hương này có thể giúp người ta tĩnh tâm dưỡng thần, tăng cường tu vi, thậm chí còn có thể chữa trị thương thế!"

Nghe vậy, mọi người đều xôn xao.

Kỳ hương, lại có công hiệu thần kỳ như vậy!

Chẳng trách, chỉ cần ngửi một chút, liền cảm thấy toàn thân thoải mái, tu vi dường như cũng có chút tăng tiến.

"Nơi này, lại có kỳ hương xuất hiện? Chẳng lẽ, nơi này có kỳ trân dị bảo?"

Ánh mắt mọi người đều trở nên nóng rực, không khỏi nhìn về phía sâu trong sơn cốc.

Nơi kỳ hương lan tỏa, chính là trung tâm của sơn cốc.

Nghĩ đến đây, mọi người đều không khỏi tăng tốc, hướng về phía trung tâm sơn cốc mà đi.

Lúc này, tại trung tâm sơn cốc.

Một gốc cây cổ thụ, cao vút tận trời, cành lá xum xuê, che khuất cả bầu trời.

Trên cây cổ thụ, có một đóa hoa kỳ lạ, đang nở rộ.

Đóa hoa này, có màu sắc rực rỡ, tựa như ngọc thạch, lại như lưu ly, lấp lánh ánh sáng.

Hương khí thanh khiết, ngọt ngào, chính là từ đóa hoa này mà lan tỏa ra.

"Đây là... Kỳ Hương Hoa!"

Một thanh niên tu sĩ, ánh mắt sáng ngời, kinh hô lên.

"Kỳ Hương Hoa? Chính là kỳ trân dị bảo trong truyền thuyết sao?"

Những người khác đều giật mình, vội vàng hỏi.

Thanh niên tu sĩ kia gật đầu, vẻ mặt kích động: "Không sai, chính là Kỳ Hương Hoa! Tương truyền, Kỳ Hương Hoa là một loại linh dược cực kỳ hiếm thấy, có thể giúp người ta tăng cường tu vi, cải thiện tư chất, thậm chí còn có thể giúp người ta đột phá bình cảnh!"

Nghe vậy, mọi người đều xôn xao.

Kỳ Hương Hoa, lại có công hiệu thần kỳ như vậy!

Chẳng trách, nơi này lại có kỳ hương lan tỏa.

"Kỳ Hương Hoa, là của ta!"

Một tu sĩ, không nhịn được nữa, liền lao về phía cây cổ thụ, muốn hái lấy Kỳ Hương Hoa.

"Dừng tay!"

Những người khác đều quát lớn, cũng đồng thời lao về phía cây cổ thụ.

Kỳ Hương Hoa, ai cũng muốn có được!

Trong nháy mắt, mọi người liền hỗn chiến thành một đoàn.

Các loại pháp bảo, linh khí, chiêu thức, không ngừng va chạm vào nhau, tạo nên những tiếng nổ kinh thiên động địa.

Cây cổ thụ, cũng bị ảnh hưởng, cành lá lay động dữ dội, những cánh hoa rơi lả tả.

"Các ngươi, đều cút đi cho ta!"

Một thanh niên tu sĩ, tu vi cao thâm, một chưởng đánh bay mấy người, liền muốn hái lấy Kỳ Hương Hoa.

Nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm quang, từ phía sau bắn t���i, trực tiếp chém về phía hắn.

Thanh niên tu sĩ kia giật mình, vội vàng né tránh.

Kiếm quang, sượt qua người hắn, chém đứt một mảng lớn y phục.

"Ai?"

Thanh niên tu sĩ kia tức giận, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy, một thanh niên áo trắng, đang đứng trên một cành cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

"Là ngươi!"

Thanh niên tu sĩ kia nhận ra, thanh niên áo trắng này, chính là người đã từng giao thủ với hắn trước đó.

"Kỳ Hương Hoa, không phải là thứ mà ngươi có thể chạm vào!"

Thanh niên áo trắng lạnh lùng nói.

"Hừ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà ngăn cản ta?"

Thanh niên tu sĩ kia tức giận nói.

"Dựa vào thực lực!"

Thanh niên áo trắng nói xong, liền rút kiếm ra, trực tiếp tấn công về phía thanh niên tu sĩ kia.

Hai người, lại một lần nữa giao chiến.

Những người khác, cũng không ai nhường ai, đều liều mạng tranh đoạt Kỳ Hương Hoa.

Trong nháy mắt, nơi này trở thành một chiến trường hỗn loạn.

Mà Kỳ Hương Hoa, vẫn nở rộ trên cây cổ thụ, tỏa ra hương khí mê người, tựa như đang trào phúng sự tham lam của con người.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương