Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2342: Đăng môn

**Chương 2342: Đăng Môn**

Bên ngoài động phủ của Lục Diệp,

Diệp Lục đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn lên.

Nơi đó,

một đạo lưu quang từ xa đến gần, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt.

Lưu quang thu lại, hiện ra thân ảnh một người, chính là một tu sĩ Thần Hải Cảnh.

Người này Diệp Lục chưa từng gặp, nhưng y phục trên người hắn lại rất quen thuộc, là y phục của Vân Hà Tông.

"Ngươi là Diệp Lục?" Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia nhìn Diệp Lục hỏi.

"Chính là vãn bối." Diệp Lục ôm quyền.

Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia gật đầu: "Theo ta một chuyến."

"Đi đâu?" Diệp Lục nhíu mày.

"Đến ngươi nên biết tự nhiên sẽ biết, đừng hỏi nhiều." Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia hừ lạnh một tiếng, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.

Diệp Lục trầm ngâm một chút, nói: "Vãn bối còn có chút việc cần xử lý, có thể trì hoãn mấy ngày được không?"

"Không thể!" Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia quả quyết cự tuyệt, "Việc này là do trưởng lão phân phó, không được chậm trễ!"

"Nếu ta nhất định phải trì hoãn thì sao?" Diệp Lục hỏi ngược lại.

Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia cười lạnh một tiếng: "Vậy thì đừng trách ta dùng vũ lực!"

Lời vừa dứt, khí thế Thần Hải Cảnh bộc phát ra, hướng về phía Diệp Lục áp bách.

Diệp Lục hừ lạnh một tiếng, vận chuyển Linh Lực, chống lại khí thế kia, đồng thời mở miệng nói: "Vị sư huynh này, vãn bối tự hỏi chưa từng đắc tội Vân Hà Tông, xin hỏi đây là ý gì?"

"Ngươi có đắc tội hay không không phải do ngươi định đoạt, ngoan ngoãn theo ta một chuyến, miễn cho phải chịu khổ!"

Diệp Lục lắc đầu: "Nếu sư huynh không nói rõ ràng, vãn bối khó mà tuân mệnh."

"Vậy thì đừng trách ta!" Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia quát khẽ một tiếng, thân hình thoắt một cái, liền hướng về phía Diệp Lục đánh tới.

Diệp Lục sớm đã có chuẩn bị, Linh Lực vận chuyển, chiến đao tế ra, một đao chém xuống.

"Không biết tự lượng sức mình!" Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia khinh thường cười một tiếng, một quyền đánh ra, trực tiếp đánh vào chiến đao của Diệp Lục.

Ầm...

Một tiếng vang thật lớn, Linh Lực bạo động, Diệp Lục chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ truyền đến, thân hình không khỏi lùi lại phía sau.

Tu vi Thần Hải Cảnh, quả nhiên không phải là tu sĩ Chân Hồ Cảnh có thể chống lại.

Bất quá một kích này cũng không khiến Diệp Lục bị thương, hắn chỉ là cảm thấy khí huyết có chút sôi trào mà thôi.

"Ồ?" Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia khẽ di một tiếng, có chút kinh ngạc nhìn Diệp Lục, hắn vốn tưởng rằng một quyền này ít nhất cũng có thể khiến Diệp Lục bị thương, nhưng không ngờ đối phương lại chỉ lùi lại mấy bước.

"Xem ra ta còn đánh giá thấp ngươi!" Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia hừ lạnh một tiếng, "Bất quá như vậy cũng tốt, miễn cho quá vô vị!"

Dứt lời, Linh Lực trong tay hắn ngưng tụ, hóa thành một thanh trường kiếm, hướng về phía Diệp Lục đâm tới.

Diệp Lục vung chiến đao, đón đỡ.

Đinh đinh đang đang...

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người giao chiến kịch liệt.

Diệp Lục chỉ cảm thấy áp lực tăng mạnh, tu vi Chân Hồ Cảnh của hắn, dù có chiến đao và các loại thủ đoạn, cũng không thể bù đắp được chênh lệch tu vi quá lớn.

Sau mười mấy chiêu, trên người đã trúng mấy chiêu, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng c��ng khiến hắn bị thương không nhẹ.

Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bại.

Xem ra chỉ có thể dùng đến chiêu kia...

Trong lòng Diệp Lục âm thầm quyết định, trên mặt lại không lộ ra chút nào, vẫn cố gắng chống đỡ.

Lại qua mười mấy chiêu, tu sĩ Thần Hải Cảnh kia đột nhiên quát khẽ một tiếng: "Chịu chết đi!"

Trường kiếm trong tay hắn bỗng nhiên tăng tốc, hóa thành một đạo lưu quang, đâm thẳng vào ngực Diệp Lục.

Diệp Lục không tránh không né, vẫn vung chiến đao nghênh đón.

Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia thấy vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trường kiếm xuyên thủng ngực Diệp Lục.

Nhưng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Diệp Lục đột nhiên biến mất tại chỗ.

Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia ngẩn người, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy sau lưng truyền đến một cỗ nguy cơ mãnh liệt, còn chưa kịp phản ứng, một đạo ánh đao đã chém xuống.

Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia kinh hãi, vội vàng vận chuyển Linh Lực hộ thể.

Ầm...

Một tiếng vang thật lớn, Linh Lực hộ thể của tu sĩ Thần Hải Cảnh kia vỡ vụn, thân hình bị chém bay ra ngoài, máu tươi phun tung tóe.

Diệp Lục hiện thân, chiến đao trong tay chỉ vào tu sĩ Thần Hải Cảnh kia, lạnh lùng nói: "Sư huynh, ngươi thua rồi."

Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia gian nan đứng lên, sắc mặt trắng bệch, hắn cúi đầu nhìn xuống, trên ngực có một vết đao sâu đến tận xương, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, vận chuyển Linh Lực hộ thể, một đao này đã có thể chém hắn thành hai nửa.

"Ngươi... ngươi..." Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia chỉ vào Diệp Lục, lắp bắp không nói nên lời, hắn không thể tin được, một tu sĩ Chân Hồ Cảnh lại có thể đánh bại hắn, một tu sĩ Thần Hải Cảnh.

"Vãn bối chỉ là tự vệ mà thôi." Diệp Lục thu chiến đao, ôm quyền nói: "Nếu sư huynh kh��ng có chuyện gì khác, vãn bối xin cáo từ."

Dứt lời, hắn liền muốn rời đi.

"Đứng lại!" Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia quát lớn, "Ngươi cho rằng ngươi có thể đi sao?"

Diệp Lục dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn: "Sư huynh còn có chuyện gì?"

"Ta thừa nhận, ta đánh giá thấp ngươi." Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng ngươi đừng cho rằng như vậy là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Vân Hà Tông ta, ta chỉ là một người trong số đó mà thôi, ngươi đánh bại ta, sẽ có càng nhiều người đến tìm ngươi!"

"Vậy vãn bối chỉ có thể nghênh chiến." Diệp Lục nhún vai.

"Hừ, cuồng vọng!" Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia hừ lạnh một tiếng, "Ta cho ngươi biết, Vân Hà Tông ta không phải là thứ mà ngươi có thể trêu vào!"

Dứt lời, hắn lấy ra một viên ngọc phù, bóp nát.

Diệp Lục nhíu mày, hắn biết, đây là ngọc phù truyền tin, tu sĩ Thần Hải Cảnh kia đang gọi người đến.

Xem ra hôm nay không thể thiện liễu...

Trong lòng Diệp Lục âm thầm thở dài, hắn vốn không muốn gây chuyện, nhưng xem ra chuyện đã tìm đến tận cửa, hắn cũng không thể trốn tránh.

"Ta ở đây chờ." Diệp Lục nói một câu, liền khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Tu sĩ Thần Hải Cảnh kia thấy vậy, càng thêm tức giận, hắn hận không thể lập tức giết chết Diệp Lục, nhưng hắn biết, với tình trạng hiện tại của hắn, căn bản không phải là đối thủ của Diệp Lục.

Hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi viện binh đến.

Thời gian từng chút trôi qua, không lâu sau, lại có mấy đạo lưu quang từ xa đến gần, rơi xuống trước mặt Diệp Lục.

Lần này đến không chỉ có tu sĩ Thần Hải Cảnh, còn có cả tu sĩ Thiên Cương Cảnh.

Tổng cộng có năm người, tu vi thấp nhất cũng là Thần Hải Cảnh, tu vi cao nhất là Thiên Cương Cảnh tầng năm.

Đội hình như vậy, có thể nói là vô cùng hùng hậu.

"Các ngươi đến rồi!" Tu sĩ Thần Hải Cảnh bị Diệp Lục đánh bại kia thở phào nhẹ nhõm, hắn vội vàng chạy đến bên cạnh mấy người, kể lại mọi chuyện đã xảy ra.

"Thật là càn rỡ!" Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia nghe xong, giận dữ nói: "Dám đả thương người của Vân Hà Tông ta, thật là to gan lớn mật!"

Hắn quay đầu nhìn Diệp Lục, lạnh lùng nói: "Ngươi là Diệp Lục?"

Diệp Lục mở mắt, nhìn mấy người trước mặt, chậm rãi nói: "Chính là vãn bối."

"Ngươi biết tội không?" Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia quát lớn.

"Vãn bối không biết mình có tội gì." Diệp Lục lắc đầu.

"Còn dám cãi?" Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia giận dữ, "Dám đả thương người của Vân Hà Tông ta, đây chính là tội lớn!"

"Vãn bối chỉ là tự vệ mà thôi." Diệp Lục nhún vai.

"Tự vệ?" Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia cười lạnh một tiếng, "Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Ta thấy ngươi chính là cố ý gây sự!"

"Vậy sư huynh muốn thế nào?" Diệp L��c hỏi.

"Thế nào?" Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia hừ lạnh một tiếng, "Ngươi đả thương người của Vân Hà Tông ta, tự nhiên phải trả giá, ngoan ngoãn theo ta về Vân Hà Tông lĩnh tội, nếu không..."

"Nếu không thì sao?" Diệp Lục hỏi ngược lại.

"Nếu không thì đừng trách ta không khách khí!" Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia quát lớn, khí thế Thiên Cương Cảnh bộc phát ra, hướng về phía Diệp Lục áp bách.

Diệp Lục hừ lạnh một tiếng, vận chuyển Linh Lực, chống lại khí thế kia.

"Ồ?" Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia khẽ di một tiếng, có chút kinh ngạc nhìn Diệp Lục, hắn không ngờ, một tu sĩ Chân Hồ Cảnh lại có thể chống lại khí thế của hắn.

"Xem ra ta còn đánh giá thấp ngươi!" Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia hừ lạnh một tiếng, "Bất quá như vậy cũng tốt, miễn cho quá vô vị!"

Dứt lời, hắn lấy ra một thanh trường kiếm, chỉ vào Diệp Lục: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn theo ta về Vân Hà Tông lĩnh tội, nếu không thì chết!"

"Vãn bối không đi." Diệp Lục lắc đầu.

"Vậy thì chết đi!" Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia quát lớn, thân hình thoắt một cái, liền hướng về phía Diệp Lục đánh tới.

Diệp Lục vung chiến đao, nghênh đón.

Đinh đinh đang đang...

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người giao chiến kịch liệt.

Diệp Lục chỉ cảm thấy áp lực tăng mạnh, tu vi Chân Hồ Cảnh của hắn, dù có chiến đao và các loại thủ đoạn, cũng không thể bù đắp được chênh lệch tu vi quá lớn.

Sau mười mấy chiêu, trên người đã trúng mấy chiêu, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng khiến hắn bị thương không nhẹ.

Nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bại.

Xem ra chỉ có thể dùng đến chiêu kia...

Trong lòng Diệp Lục âm thầm quyết định, trên mặt lại không lộ ra chút nào, vẫn cố gắng chống đỡ.

Lại qua mười mấy chiêu, tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia đột nhiên quát khẽ một tiếng: "Chịu chết đi!"

Trường kiếm trong tay hắn bỗng nhiên tăng tốc, hóa thành một đạo lưu quang, đâm thẳng vào ngực Diệp Lục.

Diệp Lục không tránh không né, vẫn vung chiến đao nghênh đón.

Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia thấy vậy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trường kiếm xuyên thủng ngực Diệp Lục.

Nhưng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Diệp Lục đột nhiên biến mất tại chỗ.

Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia ngẩn người, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy sau lưng truyền đến một cỗ nguy cơ mãnh liệt, còn chưa kịp phản ứng, một đạo ánh đao đã chém xuống.

Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia kinh hãi, vội vàng vận chuyển Linh Lực hộ thể.

Ầm...

Một tiếng vang thật lớn, Linh Lực hộ thể của tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia vỡ vụn, thân hình bị chém bay ra ngoài, máu tươi phun tung tóe.

Diệp Lục hiện thân, chiến đao trong tay chỉ vào tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia, lạnh lùng nói: "Sư huynh, ngươi thua rồi."

Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia gian nan đứng lên, sắc mặt trắng bệch, hắn cúi đầu nhìn xuống, trên ngực có một vết đao sâu đến tận xương, nếu không phải hắn phản ứng nhanh, vận chuyển Linh Lực hộ thể, một đao này đã có thể chém hắn thành hai nửa.

"Ngươi... ngươi..." Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia chỉ vào Diệp Lục, lắp bắp không nói nên lời, hắn không thể tin được, một tu sĩ Chân Hồ Cảnh lại có thể đánh bại hắn, một tu sĩ Thiên Cương Cảnh.

"Vãn bối chỉ là tự vệ mà thôi." Diệp Lục thu chiến đao, ôm quyền nói: "Nếu sư huynh không có chuyện gì khác, vãn bối xin cáo từ."

Dứt lời, hắn liền muốn rời đi.

"Đứng lại!" Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia quát lớn, "Ngươi cho rằng ngươi có thể đi sao?"

Diệp Lục dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn: "Sư huynh còn có chuyện gì?"

"Ta thừa nhận, ta đánh giá thấp ngươi." Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng ngươi đừng cho rằng như vậy là có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Vân Hà Tông ta, ta chỉ là một người trong số đó mà thôi, ngươi đánh bại ta, sẽ có càng nhiều người đến tìm ngươi!"

"Vậy vãn bối chỉ có thể nghênh chiến." Diệp Lục nhún vai.

"Hừ, cuồng vọng!" Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia hừ lạnh một tiếng, "Ta cho ngươi biết, Vân Hà Tông ta không phải là thứ mà ngươi có thể trêu vào!"

Dứt lời, hắn lấy ra một viên ngọc phù, bóp nát.

Diệp Lục nhíu mày, hắn biết, đây là ngọc phù truyền tin, tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia đang gọi người đến.

Xem ra hôm nay không thể thiện liễu...

Trong lòng Diệp Lục âm thầm thở dài, hắn vốn không muốn gây chuyện, nhưng xem ra chuyện đã tìm đến tận cửa, hắn cũng không thể trốn tránh.

"Ta ở đây chờ." Diệp Lục nói một câu, liền khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Tu sĩ Thiên Cương Cảnh kia thấy vậy, càng thêm tức giận, hắn hận không thể lập tức giết chết Diệp Lục, nhưng hắn biết, với tình trạng hiện tại của hắn, căn bản không phải là đối thủ của Diệp Lục.

Hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi viện binh đến.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương