Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2346: Lạc Hồn Yên

**Chương 2346: Lạc Hồn Yên**

Bên trong một gian mật thất u ám.

"Lạc Hồn Yên?"

Thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo một tia nghi hoặc.

Trước mặt hắn, một lão giả áo bào đen khom người đáp: "Khởi bẩm chủ thượng, chính là Lạc Hồn Yên. Thứ này vô sắc vô vị, một khi trúng phải, thần hồn sẽ bị mê hoặc, không thể tự kiềm chế, mặc người sai khiến."

"Có thể đối phó được cả tu sĩ Hóa Thần?"

"Chủ thượng yên tâm, Lạc Hồn Yên này do chính tay lão nô luyện chế, uy lực phi phàm, cho dù là tu sĩ Hóa Thần đỉnh phong, cũng khó thoát khỏi kiếp nạn."

Người kia trầm ngâm một lát, rồi chậm rãi nói: "Tốt, chuyện này giao cho ngươi đi làm. Nhớ kỹ, phải làm cho thật kín đáo, tuyệt đối không được để lộ bất kỳ dấu vết nào."

"Lão nô tuân mệnh!" Lão giả áo bào đen cúi đầu, lui ra khỏi mật thất.

Trong mật thất, người kia đứng lặng hồi lâu, ánh mắt lóe lên những tia tàn nhẫn.

...

Tại một tòa thành trì phồn hoa.

Trên đường phố tấp nập người qua lại, tiếng rao hàng, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi.

Một thân ảnh thanh lệ, dung mạo tuyệt trần, thu hút vô số ánh mắt. Nàng chính là Diệp Khuynh Tiên.

Diệp Khuynh Tiên chậm rãi bước đi trên đường phố, ánh mắt tò mò nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Nàng đã bế quan tu luyện một thời gian dài, nay xuất quan, muốn đến nhân gian dạo chơi, thư giãn tâm tình.

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy có một ánh mắt đang dõi theo mình. Diệp Khuynh Tiên khẽ nhíu mày, thần thức lặng lẽ tỏa ra.

"Ồ?"

Nàng phát hiện ra một lão giả áo bào đen đang ẩn mình trong đám đông, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía mình.

"Kẻ này có tu vi không thấp, lại ẩn giấu khí tức rất kỹ, xem ra là có mục đích." Diệp Khuynh Tiên thầm nghĩ.

Nàng không vội vàng hành động, mà tiếp tục đi dạo trên đường phố, giả vờ như không phát hiện ra điều gì.

Lão giả áo bào đen vẫn kiên trì theo dõi Diệp Khuynh Tiên, không hề rời mắt.

Khi Diệp Khuynh Tiên đi đến một ngã tư đường vắng vẻ, lão giả áo bào đen đột nhiên tăng tốc, chắn ngang đường đi của nàng.

"Vị đạo hữu này, xin dừng bước." Lão giả áo bào đen cất giọng khàn khàn.

Diệp Khuynh Tiên lạnh lùng nhìn lão giả, hỏi: "Ngươi là ai? Chặn đường ta làm gì?"

"Lão phu chỉ là một tán tu vô danh, thấy đạo hữu dung mạo xinh đẹp, khí chất phi phàm, muốn kết giao làm bạn." Lão giả áo bào đen cười gượng gạo.

"Kết giao?" Diệp Khuynh Tiên cười khẩy, "Ngươi nghĩ ta sẽ tin lời ngươi sao?"

"Đạo hữu hiểu lầm rồi. Lão phu thật lòng muốn kết giao với đạo hữu." Lão giả áo bào đen vội vàng giải thích.

"Không cần nhiều lời. Nếu ngươi không nói thật, đừng trách ta không khách khí." Diệp Khuynh Tiên lạnh giọng cảnh cáo.

Lão giả áo bào đen thấy không thể giấu diếm được nữa, liền thở dài một tiếng, nói: "Đạo hữu quả nhiên thông minh. Lão phu xin thú thật, lần này đến đây là có người nhờ vả."

"Ai?"

"Xin thứ lỗi cho lão phu không thể tiết lộ danh tính của người đó. Chỉ có thể nói, người đó muốn mời đạo hữu đến một nơi."

"Đến nơi nào?"

"Đến một nơi rất tốt, có thể giúp đạo hữu tăng tiến tu vi." Lão giả áo bào đen dụ dỗ.

"Ta không có hứng thú." Diệp Khuynh Tiên lạnh lùng từ chối.

"Đạo hữu đừng vội từ chối. Cơ hội này ngàn năm có một, bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời." Lão giả áo bào đen tiếp tục thuyết phục.

"Ta đã nói là không có hứng thú. Ngươi còn lằng nhằng nữa, đừng trách ta động thủ." Diệp Khuynh Tiên mất kiên nhẫn.

Lão giả áo bào đen thấy không thể thuyết phục được Diệp Khuynh Tiên, liền lộ ra vẻ mặt hung ác, nói: "Đã vậy thì đừng trách lão phu dùng biện pháp mạnh."

Nói xong, lão giả áo bào đen vung tay áo, một làn khói màu trắng nhạt bay ra, bao phủ lấy Diệp Khuynh Tiên.

"Lạc Hồn Yên!" Diệp Khuynh Tiên kinh hãi, vội vàng vận chuyển công pháp, muốn ngăn cản Lạc Hồn Yên xâm nhập vào cơ thể.

Nhưng Lạc Hồn Yên vô cùng quỷ dị, dễ dàng xuyên qua phòng ngự của nàng, tiến vào thần hồn.

Diệp Khuynh Tiên cảm thấy đầu óc choáng váng, thần hồn mơ hồ, ý thức dần dần mất đi.

"Hừ, cho dù ngươi có tu vi cao cường, cũng không thể thoát khỏi Lạc Hồn Yên của ta." Lão giả áo bào đen cười đắc ý.

Hắn tiến lên, muốn bắt lấy Diệp Khuynh Tiên.

Nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm quang chói mắt từ trên trời giáng xuống, chém thẳng vào lão giả áo bào đen.

Lão giả áo bào đen kinh hãi, vội vàng lùi lại, tránh khỏi một kích trí mạng.

"Ai?" Lão giả áo bào đen tức giận quát.

Một thân ảnh áo trắng xuất hiện, kiếm khí ngút trời, chính là Tiêu Trần.

"Dám động đến người của ta, ngươi chán sống rồi sao?" Tiêu Trần lạnh lùng nói.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương