Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2410: Ngọc Kinh Sơn (1/2)

**Chương 2410: Ngọc Kinh Sơn (1/2)**

Bên trong một vùng không gian hỗn độn.

"Ầm!"

Một tiếng nổ vang vọng, tựa như khai thiên lập địa, chấn động cả càn khôn.

Chỉ thấy, một ngọn núi cao vạn trượng, nguy nga hùng vĩ, sừng sững giữa trời đất.

Ngọn núi này, toàn thân trắng như ngọc, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, tựa như một khối bạch ngọc khổng lồ, điêu khắc thành.

Trên đỉnh núi, mây mù lượn lờ, tiên khí bồng bềnh, ẩn hiện những cung điện lầu các, khí thế huy hoàng, trang nghiêm vô cùng.

Đây chính là Ngọc Kinh Sơn, một trong những thánh địa tu luyện nổi tiếng của giới tu tiên.

Lúc này, trên Ngọc Kinh Sơn, vô số đạo thân ảnh đang lướt đi, đều là những tu sĩ có tu vi cao thâm, khí tức cường đại.

Bọn họ, hoặc là cưỡi mây đạp gió, hoặc là ngự kiếm phi hành, hoặc là điều khiển pháp bảo, tốc độ cực nhanh, tựa như những đạo lưu quang, xẹt qua bầu trời.

Mục tiêu của bọn họ, đều là đỉnh Ngọc Kinh Sơn, nơi có những cơ duyên và bảo vật vô giá.

"Ngọc Kinh Sơn, ta đến rồi!"

Một thanh niên áo trắng, dáng vẻ tiêu sái, hai mắt sáng ngời, nhìn ngọn núi trước mặt, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Hắn tên là Lý Vân Tiêu, là một tán tu, không có bối cảnh, không có sư môn, chỉ dựa vào bản thân khổ tu, mới đạt tới cảnh giới Kim Đan.

Lần này, hắn mạo hiểm đến Ngọc Kinh Sơn, chính là muốn tìm kiếm cơ duyên, đột phá cảnh giới, trở thành cường giả chân chính.

"Hừ, một tên Kim Đan ti��u bối, cũng dám đến Ngọc Kinh Sơn, thật là không biết tự lượng sức mình!"

Một âm thanh khinh miệt vang lên, một gã đại hán râu quai nón, thân hình vạm vỡ, từ phía sau lướt tới, ánh mắt hung ác, nhìn Lý Vân Tiêu như nhìn con mồi.

Gã đại hán này, tu vi đạt tới Nguyên Anh cảnh, là một cường giả có tiếng trong vùng, thường xuyên cướp bóc, giết người đoạt bảo.

"Ngươi muốn làm gì?"

Lý Vân Tiêu nhíu mày, cảm nhận được sát khí từ đối phương, trong lòng cảnh giác.

"Làm gì ư? Đương nhiên là giết người đoạt bảo!"

Đại hán râu quai nón cười lạnh, vung tay, một thanh đại đao màu đen xuất hiện, lưỡi đao sắc bén, tỏa ra hàn quang lạnh lẽo.

"Ngươi dám!"

Lý Vân Tiêu giận dữ, vận chuyển chân nguyên, một thanh phi kiếm màu xanh xuất hiện, lơ lửng trước mặt.

"Ha ha, ta có gì mà không dám?"

Đại hán râu quai nón cười lớn, thân hình lao tới, đại đao trong tay chém xuống, mang theo sức mạnh kinh người.

"Đinh!"

Phi kiếm của Lý Vân Tiêu nghênh đón, va chạm với đại đao, phát ra tiếng kim loại chói tai.

Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ truyền đến, thân hình chấn động, lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch.

"Tiểu tử, ngươi không phải là đối thủ của ta, ngoan ngoãn giao ra bảo vật, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!"

Đại hán râu quai nón cười đắc ý, tiếp tục tấn công, đại đao chém xuống liên tục, không cho Lý Vân Tiêu cơ hội thở dốc.

Lý Vân Tiêu cắn răng, cố gắng chống đỡ, nhưng tu vi chênh lệch quá lớn, hắn dần dần rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể phòng thủ, không có sức phản công.

"Chẳng lẽ, hôm nay ta phải chết ở đây sao?"

Trong lòng Lý Vân Tiêu tuyệt vọng, nhưng hắn không cam tâm, hắn còn có rất nhiều hoài bão, rất nhiều ước mơ, hắn không muốn chết như vậy.

"Không, ta không thể chết!"

Lý Vân Tiêu gầm lên, vận chuyển toàn bộ chân nguyên, thi triển một môn bí pháp, tốc độ tăng lên gấp bội, tránh được một đao trí mạng.

"Ồ? Ngươi còn có chút bản lĩnh!"

Đại hán râu quai nón kinh ngạc, nhưng hắn không hề lo lắng, hắn tin rằng, chỉ cần thêm một chút thời gian, hắn sẽ giết được Lý Vân Tiêu.

"Chết đi!"

Đại hán râu quai nón gầm lên, đại đao trong tay bỗng nhiên biến lớn, hóa thành một đạo cự đao, chém xuống đầu Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu cảm nhận được nguy cơ tử vong, trong lòng run sợ, nhưng hắn không hề bỏ cuộc, hắn quyết định liều mạng một phen.

"Liều mạng!"

Lý Vân Tiêu hét lớn, đốt cháy chân nguyên, phi kiếm trong tay bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói lòa, hóa thành một đạo kiếm quang, bắn thẳng về phía đại hán râu quai nón.

"Không tốt!"

Đại hán râu quai nón kinh hãi, cảm nhận được uy lực đáng sợ của kiếm quang, vội vàng thu đao về phòng thủ.

"Ầm!"

Kiếm quang va chạm với đại đao, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, cả không gian rung chuyển.

Đại hán râu quai nón bị đánh bay ra ngoài, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.

Phi kiếm của Lý Vân Tiêu cũng bị đánh tan, hóa thành vô số mảnh vỡ, rơi xuống đất.

"Ngươi... ngươi dám làm ta bị thương!"

Đại hán râu quai nón tức giận, hắn không ngờ rằng, một tên Kim Đan tiểu bối, lại có thể làm hắn bị thương.

"Ta không chỉ dám làm ngươi bị thương, ta còn dám giết ngươi!"

Lý Vân Tiêu cười lạnh, thân hình lao tới, một quyền đánh thẳng vào ngực đại hán râu quai nón.

"Phốc!"

Một tiếng vang nhỏ, ngực đại hán râu quai nón bị đấm thủng, trái tim vỡ nát.

Đại hán râu quai nón trợn mắt, không thể tin được, hắn lại chết trong tay một tên Kim Đan tiểu bối.

"Ngươi... ngươi..."

Đại hán râu quai nón chỉ kịp nói hai chữ, rồi ngã xuống đất, tắt thở.

Lý Vân Tiêu thở hổn hển, toàn thân mệt mỏi, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng.

Hắn đã giết được một cường giả Nguyên Anh cảnh, đây là một chiến tích đáng tự hào.

"Ngọc Kinh Sơn, ta nhất định sẽ thành công!"

Lý Vân Tiêu nhìn đỉnh Ngọc Kinh Sơn, trong mắt tràn đầy quyết tâm.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương