Chương 2436: Quán trà
**Chương 2436: Quán Trà**
Bên đường, một quán trà nhỏ đơn sơ hiện ra.
Quán trà này vô cùng bình thường, mái tranh vách đất, bàn ghế cũ kỹ, nhưng lại có một sự ấm áp khó tả.
Một lão giả râu tóc bạc phơ đang ngồi sau quầy, chậm rãi pha trà.
Hương trà thoang thoảng lan tỏa trong không khí, khiến người ta cảm thấy thư thái lạ thường.
Lúc này, một bóng người xuất hiện trước quán trà.
Đó là một thanh niên mặc áo bào xanh, dung mạo tuấn tú, khí chất bất phàm.
Ánh mắt hắn thâm thúy, như chứa đ���ng vô vàn tinh tú.
Thanh niên bước vào quán trà, khẽ gật đầu với lão giả:
"Lão trượng, cho ta một chén trà."
Lão giả ngẩng đầu, nhìn thanh niên một lượt, rồi mỉm cười:
"Khách quan mời ngồi."
Thanh niên ngồi xuống một chiếc bàn trống, lão giả liền bưng đến một chén trà nóng.
"Trà của lão hủ chỉ là loại trà thô bình thường, mong khách quan đừng chê."
Lão giả nói.
Thanh niên khẽ nhấp một ngụm trà, ánh mắt hơi lóe lên:
"Trà ngon."
Lão giả cười:
"Khách quan thật biết thưởng trà."
Sau đó, cả hai người đều im lặng, chỉ có tiếng nước sôi và tiếng lá trà xào xạc.
Một lúc sau, thanh niên lên tiếng:
"Lão trượng sống ở đây đã lâu chưa?"
Lão giả gật đầu:
"Cũng đã mấy chục năm rồi."
"Vậy lão trượng có biết gì về nơi này không?"
Thanh niên hỏi.
Lão giả trầm ngâm một lát rồi nói:
"Nơi này chỉ là một vùng đất cằn cỗi, không có gì đặc biệt cả."
"Thật sao?"
Thanh niên khẽ cười, ánh mắt nhìn ra xa xăm:
"Ta lại cảm thấy nơi này ẩn chứa một bí mật lớn."
Lão giả nhíu mày:
"Bí mật gì?"
"Một bí mật liên quan đến vận mệnh của cả thế giới này."
Thanh niên đáp.
Lão giả nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, nhưng rồi lại trở về vẻ bình thường:
"Khách quan nói đùa rồi."
"Ta không đùa."
Thanh niên lắc đầu:
"Ta có thể cảm nhận được, một nguồn sức mạnh to lớn đang ẩn giấu ở nơi này."
"Sức mạnh?"
Lão giả cười khẩy:
"Ở cái nơi nghèo nàn này thì lấy đâu ra sức mạnh chứ?"
"Lão trượng đừng vội phủ nhận."
Thanh niên nói:
"Có lẽ lão trượng đã sống ở đây quá lâu, nên không nhận ra sự khác biệt của nơi này."
"Khác biệt?"
Lão giả lẩm bẩm:
"Ta chỉ thấy nơi này ngày càng tàn lụi mà thôi."
"Đó là vì lão trượng chỉ nhìn bằng mắt thường."
Thanh niên nói:
"Hãy dùng tâm để cảm nhận, lão trượng sẽ thấy được những điều mà trước đây chưa từng thấy."
Lão giả im lặng, ánh mắt nhìn sâu vào chén trà.
Một lúc sau, lão giả ngẩng đầu, nhìn thanh niên với ánh mắt dò xét:
"Khách quan rốt cuộc là ai?"
"Ta chỉ là một lữ khách bình thường."
Thanh niên mỉm cười:
"Chỉ là ta có chút hứng thú với nơi này, nên muốn tìm hiểu một chút thôi."
"Vậy khách quan định tìm hiểu đến bao giờ?"
Lão giả hỏi.
"Cho đến khi ta tìm ra được bí mật mà ta muốn tìm."
Thanh niên đáp.
Lão giả thở dài:
"Ta e rằng khách quan sẽ thất vọng thôi."
"Ta không sợ thất vọng."
Thanh niên nói:
"Điều ta sợ là không có cơ hội để tìm hiểu."
Lão giả nhìn thanh niên một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu:
"Vậy thì tùy khách quan vậy."
Sau đó, cả hai người lại im lặng, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ qua mái tranh.
Bên ngoài quán trà, ánh nắng chiều dần tắt, bóng tối bắt đầu bao trùm.
Trong quán trà, ngọn đèn dầu lay lắt, hắt bóng hai người lên vách đất.
Một lữ khách bí ẩn và một lão giả ẩn dật, cùng nhau ngồi trong một quán trà nhỏ bé, giữa một vùng đất cằn cỗi.
Nhưng có lẽ, vận mệnh của cả thế giới này đang nằm trong tay họ.