Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2462: Lạc tử (2/2)

**Chương 2462: Lạc Tử (2/2)**

Bàn cờ thế gian.

Lạc Tử.

Trong lúc nhất thời, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu Giang Trường Sinh.

Hắn bỗng nhiên hiểu ra.

Hóa ra là như vậy.

Hắn vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không biết là cái gì.

Hiện tại, hắn đã hiểu.

"Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy..."

Giang Trường Sinh lẩm bẩm, ánh mắt sáng ngời.

Hắn nhìn về phía lão giả áo trắng, trong mắt tràn đầy vẻ kính trọng.

"Đa tạ tiền bối chỉ điểm."

Giang Trường Sinh cúi người thi lễ.

Lão giả áo trắng cười nhạt, phất tay áo, một luồng sức mạnh vô hình nâng Giang Trường Sinh lên.

"Không cần đa lễ, ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi."

Lão giả áo trắng nói.

"Tiền bối khiêm tốn rồi, một lời của tiền bối, đối với vãn bối mà nói, như khai thiên tích địa."

Giang Trường Sinh nói thật.

Lời nói của lão giả áo trắng, đã giúp hắn giải khai một khúc mắc lớn trong lòng.

"Ngươi hiểu là tốt rồi."

Lão giả áo trắng gật đầu, sau đó nhìn về phía bàn cờ trước mặt.

"Ngươi có muốn thử một ván cờ với ta không?"

Lão giả áo trắng hỏi.

"Vãn bối cung kính không bằng tuân mệnh."

Giang Trường Sinh đáp.

Hắn cũng rất muốn thử xem, kỳ nghệ của mình, so với vị tiền bối này, rốt cuộc là hơn kém bao nhiêu.

Hai người ngồi xuống trước bàn cờ.

Lão giả áo trắng cầm quân trắng, Giang Trường Sinh cầm quân đen.

"Ngươi đi trước đi."

Lão giả áo trắng nói.

Giang Trường Sinh không khách khí, trực tiếp cầm một quân đen, đặt xuống một vị trí trên bàn cờ.

Lão giả áo trắng mỉm cười, cũng không vội vàng hạ quân, mà là nhìn chằm chằm vào bàn cờ, suy nghĩ hồi lâu.

Một lúc sau, lão giả áo trắng mới chậm rãi hạ một quân trắng.

Hai người cứ như vậy, ngươi một quân, ta một quân, bắt đầu ván cờ.

Thời gian trôi qua.

Trên bàn cờ, quân đen và quân trắng giằng co, thế trận vô cùng căng thẳng.

Giang Trường Sinh càng đánh càng cảm thấy kinh hãi.

Kỳ nghệ của lão giả áo trắng, quả thực là cao thâm mạt trắc, mỗi một quân cờ đều ẩn chứa vô số biến hóa, khiến hắn khó lòng ứng phó.

Hắn đã dốc toàn lực, nhưng vẫn cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

"Không hổ là tiền bối, kỳ nghệ quả nhiên cao siêu."

Giang Trường Sinh than phục.

"Ngươi cũng không tệ, có thể cùng ta đánh đến nước này, đã là rất hiếm thấy rồi."

Lão giả áo trắng cười nói.

Ván cờ tiếp tục.

Cuối cùng, sau hơn trăm hiệp, Giang Trường Sinh vẫn là thua một chiêu.

"Vãn bối thua rồi."

Giang Trường Sinh thở dài, buông quân cờ trong tay xuống.

"Không sao, ngươi còn trẻ, còn có rất nhiều thời gian để tiến bộ."

Lão giả áo trắng an ủi.

"Đa tạ tiền bối."

Giang Trường Sinh nói.

"Ngươi có biết, vì sao ngươi lại thua không?"

Lão giả áo trắng hỏi.

"Vãn bối ngu dốt, xin tiền bối chỉ điểm."

Giang Trường Sinh khiêm tốn thỉnh giáo.

"Ngươi thua, là bởi vì ngươi quá chấp nhất vào thắng thua."

Lão giả áo trắng nói.

"Chấp nhất vào thắng thua?"

Giang Trường Sinh nhíu mày, suy nghĩ.

"Bàn cờ thế gian, cũng giống như bàn cờ này, thắng thua chỉ là nhất thời, quan trọng là quá trình."

Lão giả áo trắng nói tiếp.

"Quá trình?"

Giang Trường Sinh càng thêm khó hiểu.

"Đúng vậy, quá trình. Trong quá trình, ngươi có thể học được rất nhiều điều, có thể lĩnh ngộ được rất nhiều điều. Thắng thua, chỉ là kết quả, không đáng để chấp nhất."

Lão giả áo trắng giải thích.

Giang Trường Sinh nghe vậy, như có điều ngộ ra.

"Vãn bối hiểu rồi, đa tạ tiền bối chỉ điểm."

Giang Trường Sinh lại cúi người thi lễ.

"Ngươi hiểu là tốt rồi."

Lão giả áo trắng gật đầu.

"Thời gian không còn sớm, ta cũng nên đi rồi."

Lão giả áo trắng đứng dậy, nói.

"Tiền bối muốn đi rồi sao? Vãn bối còn có rất nhiều điều muốn thỉnh giáo tiền bối."

Giang Trường Sinh vội vàng nói.

"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Chúng ta hữu duyên, ắt sẽ còn gặp lại."

Lão giả áo trắng cười nói, sau đó thân hình dần dần trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất không thấy.

Giang Trường Sinh đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng lão giả áo trắng biến mất, trong lòng tràn đầy cảm khái.

Vị tiền bối này, quả thực là cao nhân đắc ��ạo, chỉ vài câu nói, đã khiến hắn lĩnh ngộ được rất nhiều điều.

"Bàn cờ thế gian, lạc tử vô hối..."

Giang Trường Sinh lẩm bẩm, ánh mắt trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

Hắn đã hiểu rõ con đường mình phải đi.

Hắn sẽ không còn chấp nhất vào thắng thua, mà sẽ tập trung vào quá trình, không ngừng học hỏi, không ngừng lĩnh ngộ, để bản thân ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Giang Trường Sinh hít một hơi thật sâu, sau đó quay người rời đi.

Hắn còn rất nhiều việc phải làm.

Hắn phải trở về, tiếp tục tu luyện, tiếp tục hoàn thiện bản thân, để có thể đối mặt với những thử thách khó khăn hơn trong tương lai.

Hắn tin rằng, chỉ cần hắn không ngừng cố gắng, nhất định sẽ có một ngày, hắn có thể đạt đến đỉnh phong của con đường tu luyện, trở thành một cường giả chân chính.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương