Chương 2528: Trên đường (2/2)
**Chương 2528: Trên đường (2/2)**
Đường xá xa xôi,
Phong cảnh hai bên không ngừng lùi lại.
Trên đường đi,
Tần Tang cũng không nhàn rỗi,
Một bên điều tức dưỡng thần,
Một bên nghiên cứu 'Thiên Mục thuật'.
'Thiên Mục thuật' là một loại bí thuật luyện nhãn,
Có thể nhìn thấu hư vọng,
Thấy rõ bản chất,
Thậm chí có thể nhìn thấy một số tồn tại đặc thù.
Tần Tang đối với thuật này vô cùng mong đợi.
Hắn có dự cảm,
'Thiên Mục thuật' có thể giúp hắn giải khai một số bí ẩn,
Thậm chí là tìm được phương pháp đối phó với lão giả áo bào tro.
Đáng tiếc,
'Thiên Mục thuật' cực kỳ khó luyện,
Đòi hỏi thiên phú và nghị lực phi thường.
Tần Tang đã thử nhiều lần,
Vẫn không thể nhập môn.
Hắn không nản lòng,
Tiếp tục kiên trì.
Thời gian trôi qua,
Đoàn người dần dần tiến sâu vào khu vực trung tâm của Thất Giới.
Nơi này,
Linh khí nồng đậm hơn hẳn,
Núi non hùng vĩ,
Sông ngòi uốn lượn,
Khí tượng vạn thiên.
Trên đường đi,
Tần Tang cũng gặp được một số tu sĩ,
Nhưng phần lớn đều là tu sĩ cấp thấp,
Không đáng để hắn lưu ý.
Một ngày nọ,
Đoàn người đi tới một ngọn núi cao vút.
Ngọn núi này,
Đỉnh chìm trong mây mù,
Không thấy rõ hình dáng.
"Nơi này chính là 'Vô Danh sơn'?"
Tần Tang hỏi.
"Đúng vậy, tiền bối,"
Lão giả áo bào trắng đáp,
"Vô Danh sơn là một trong những ngọn núi nổi tiếng nhất của Thất Giới,
Nghe nói trên núi có một vị cao nhân ẩn cư,
Nhưng không ai biết lai lịch của vị cao nhân này."
Tần Tang gật đầu,
Ánh mắt lóe lên.
Hắn cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại ẩn chứa trong ngọn núi này.
Khí tức này,
Vượt xa tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường.
"Xem ra,
Lời đồn không phải là giả,"
Tần Tang thầm nghĩ.
"Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm,
Ngày mai lên đường tiếp,"
Tần Tang nói.
"Tuân lệnh, tiền bối,"
Lão giả áo bào trắng đáp.
Đoàn người hạ trại dưới chân núi,
Tần Tang một mình đi tới một nơi vắng vẻ,
Ngồi xuống điều tức.
Đêm khuya,
Trăng sáng vằng vặc.
Tần Tang mở mắt,
Ánh mắt xuyên thấu màn đêm,
Nhìn về phía đỉnh núi.
"Không biết vị cao nhân này có phải là người mà ta đang tìm kiếm hay không?"
Tần Tang thầm nghĩ.
Hắn quyết định,
Ngày mai sẽ lên núi một chuyến,
Thăm dò hư thực.
Sáng sớm hôm sau,
Tần Tang dặn dò lão giả áo bào trắng vài câu,
Sau đó một mình lên đường.
Vô Danh sơn,
Đường núi hiểm trở,
Cây cối um tùm.
Tần Tang cẩn thận tiến lên,
Đồng thời vận chuyển 'Thiên Mục thuật',
Quan sát xung quanh.
Đi được một đoạn đường,
Tần Tang đột nhiên dừng bước.
Hắn nhìn thấy,
Ở phía trước,
Có một tòa miếu đổ nát.
Tòa miếu này,
Cửa đóng then cài,
Bụi bặm phủ kín,
Có vẻ như đã lâu không có người lui tới.
Tần Tang cảm thấy kỳ quái,
Nơi này linh khí nồng đậm,
Không thiếu tu sĩ lui tới,
Tại sao lại có một tòa miếu đổ nát như vậy?
Hắn quyết định,
Đi vào xem thử.
Tần Tang bước tới trước cửa miếu,
Đưa tay đẩy nhẹ.
'Két...'
Cánh cửa miếu phát ra một tiếng kêu răng rắc,
Chậm rãi mở ra.
Một cỗ khí tức mục nát xộc vào mặt.
Tần Tang nhíu mày,
Bước vào trong miếu.
Trong miếu,
Ánh sáng lờ mờ,
Bàn thờ đổ nát,
Tượng thần sứt mẻ,
Khắp nơi đều là mạng nhện và bụi bặm.
Tần Tang quan sát xung quanh,
Không phát hiện ra điều gì khác thường.
Đúng lúc này,
Ánh mắt của hắn dừng lại ở một góc của miếu.
Ở đó,
Có một cái bồ đoàn cũ kỹ.
Trên bồ đoàn,
Có một quyển sách cổ.
Tần Tang bước tới,
Cầm quyển sách cổ lên.
Trên bìa sách,
Có ba chữ lớn:
'Khấu Vấn Lục'.