Chương 2616: Tiêu Nghiêu
**Chương 2616: Tiêu Nghiêu**
Bên trong một tòa cung điện nguy nga tráng lệ.
"Phế vật! Tất cả đều là phế vật!"
Một tiếng gầm phẫn nộ vang vọng, chấn động đến mức những người hầu quỳ rạp dưới đất run rẩy không ngừng.
Trên long ỷ, một nam tử mặc long bào, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lại tràn đầy vẻ dữ tợn, ánh mắt hắn đỏ ngầu, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
"Bệ hạ bớt giận, long thể quan trọng hơn." Một lão giả râu tóc bạc phơ, mặc đạo bào, khẽ khuyên nhủ.
"Bớt giận? Ngươi bảo ta bớt giận thế nào? Mấy chục năm, mấy chục năm rồi! Ta đã phái bao nhiêu người đi tìm kiếm Tiêu Nghiêu, nhưng đến giờ vẫn không có tin tức gì! Hắn rốt cuộc trốn ở đâu?" Nam tử long bào gầm lên.
"Bệ hạ, Tiêu Nghiêu kia dù sao cũng chỉ là một tên tán tu, không có bối cảnh gì, chắc chắn không thể trốn thoát khỏi sự truy lùng của chúng ta. Có lẽ hắn đã chết ở đâu đó rồi cũng nên." Lão giả đạo bào nói.
"Chết? Hắn chết dễ dàng như vậy sao? Ta hận không thể tự tay lột da hắn, rút gân hắn, để hắn sống không bằng chết!" Nam tử long bào nghiến răng nghiến lợi.
"Bệ hạ, Tiêu Nghiêu kia rốt cuộc đã làm gì mà khiến ngài hận hắn đến vậy?" Lão giả đạo bào tò mò hỏi.
"Ngươi không cần biết! Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, phải tìm cho ra Tiêu Nghiêu, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!" Nam tử long bào quát.
"Tuân lệnh!" Lão giả đạo bào vội vàng đáp.
...
Ở một nơi khác, trong một khu rừng rậm hoang vu.
Một nam tử mặc áo vải thô, dáng vẻ tiều tụy, đang cố gắng chạy trốn. Phía sau hắn, mấy bóng người đang đuổi theo sát nút.
"Tiêu Nghiêu, ngươi trốn không thoát đâu! Ngoan ngoãn chịu trói đi!" Một người trong số đó hét lớn.
Nam tử áo vải thô cắn răng, cố gắng tăng tốc độ. Hắn biết, nếu bị bắt lại, kết cục của hắn sẽ vô cùng thảm khốc.
"Khốn kiếp! Tại sao lại truy đuổi ta không tha như vậy?" Tiêu Nghiêu thầm nguyền rủa.
Hắn vốn chỉ là một tán tu bình thường, không có bối cảnh, không có thế lực. Chỉ vì vô tình có được một kiện bảo vật, mà bị người ta truy sát không ngừng.
"Chẳng lẽ ta Tiêu Nghiêu phải chết ở nơi này sao?" Tiêu Nghiêu tuyệt vọng nghĩ.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức kỳ lạ.
"Đây là...?" Tiêu Nghiêu kinh ngạc nhìn xung quanh.
Hắn phát hiện, ở sâu trong khu rừng này, có một động phủ ẩn chứa linh khí nồng đậm.
"Có lẽ đây là cơ hội duy nhất của ta!" Tiêu Nghiêu quyết định liều một phen, lao thẳng về phía động phủ.
...
Bên trong động phủ.
Một lão giả râu tóc bạc trắng, đang ngồi xếp bằng trên một bồ đoàn. Xung quanh lão, linh khí hội tụ thành một vòng xoáy, cảnh tượng vô cùng kỳ dị.
"Cuối cùng cũng đột phá đến Hóa Thần kỳ!" Lão giả chậm rãi mở mắt, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Hóa Thần kỳ, là một cảnh giới mà vô số tu sĩ mơ ước. Một khi đạt đến cảnh giới này, có thể thoát khỏi phàm thai, siêu phàm nhập thánh, trở thành cường giả chân chính.
"Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?" Lão giả lẩm bẩm.
Lão đã bế quan tu luyện ở đây mấy chục năm, không hề hay biết gì về thế sự bên ngoài.
Đúng lúc này, lão đột nhiên cảm thấy có người xông vào động phủ.
"Kẻ nào to gan như vậy, dám xông vào nơi bế quan của ta?" Lão giả giận dữ, vung tay áo, một đạo kình phong bắn ra.
"Tiền bối tha mạng!" Tiêu Nghiêu vội vàng kêu lên.
Kình phong kia lướt qua người hắn, khiến hắn cảm thấy như bị đao cắt, đau đớn vô cùng.
"Ngươi là ai? Tại sao lại xông vào động phủ của ta?" Lão giả cau mày hỏi.
"Tiền bối, vãn bối là Tiêu Nghiêu, bị người ta truy sát, vô tình chạy đến đây, xin tiền bối cứu giúp!" Tiêu Nghiêu vội vàng quỳ xuống, cầu xin.
"Truy sát?" Lão giả nhíu mày.
Lão nhìn Tiêu Nghiêu một lượt, phát hiện hắn chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhỏ bé, không đáng để lão để vào mắt.
"Ta không có hứng thú nhúng tay vào chuyện của ngươi. Ngươi mau rời khỏi đây đi!" Lão giả lạnh lùng nói.
"Tiền bối, vãn bối biết tiền bối là cao nhân, xin tiền bối thương xót, cứu vãn bối một mạng!" Tiêu Nghiêu không chịu từ bỏ, tiếp tục cầu xin.
"Hừ! Ta đã nói rồi, ta không có hứng thú nhúng tay vào chuyện của ngươi. Ngươi còn không mau đi, đừng trách ta không khách khí!" Lão giả tức giận quát.
"Tiền bối, nếu tiền bối chịu cứu vãn bối, vãn bối nguyện ý dâng lên bảo vật này!" Tiêu Nghiêu nói, lấy ra một viên ngọc bội màu xanh biếc.
"Đây là...?" Lão giả nhìn thấy ngọc bội, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Lão cảm nhận được, từ viên ngọc bội này, phát ra một luồng khí tức vô cùng thuần khiết, có tác dụng rất lớn đối với việc tu luyện của lão.
"Ngươi nói thật, ngươi nguyện ý dâng lên bảo vật này cho ta?" Lão giả hỏi, giọng nói đã dịu đi rất nhiều.
"Vãn bối tuyệt đối không dám nói dối!" Tiêu Nghiêu vội vàng đáp.
"Được! Ta có thể cứu ngươi một mạng. Nhưng ngươi phải giao viên ngọc bội này cho ta!" Lão giả nói.
"Đa tạ tiền bối!" Tiêu Nghiêu mừng rỡ, vội vàng dâng ngọc bội lên.
Lão giả nhận lấy ngọc bội, cẩn thận quan sát một lượt, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
"Được rồi, ngươi tạm thời ở lại đây đi. Ta sẽ giúp ngươi che giấu khí tức, bọn chúng sẽ không tìm được ngươi đâu." Lão giả nói.
"Đa tạ tiền bối!" Tiêu Nghiêu cảm kích nói.
...
Mấy ngày sau, bên ngoài động phủ.
Mấy người truy sát Tiêu Nghiêu đã đến nơi.
"Chắc chắn Tiêu Nghiêu đã trốn vào khu rừng này. Chúng ta phải tìm cho ra hắn!" Một người nói.
"Nhưng khu rừng này quá lớn, chúng ta tìm thế nào?" Một người khác hỏi.
"Không cần lo lắng. Ta có một loại bí thuật, có thể tìm ra dấu vết của hắn." Người kia nói, lấy ra một la bàn.
Hắn niệm chú, rót linh lực vào la bàn. La bàn bắt đầu xoay tròn, sau đó chỉ về một hướng.
"Ở đó! Hắn ở trong động phủ kia!" Người kia chỉ tay về phía động phủ, hét lớn.
"Xông vào!" Mấy người kia không chút do dự, lao thẳng về phía động phủ.
...
Bên trong động phủ.
Lão giả đang bế quan tu luyện, đột nhiên cảm thấy có người xông vào.
"Lũ sâu kiến này, dám quấy rầy ta tu luyện!" Lão giả giận dữ, vung tay áo, một đạo kình phong bắn ra.
"Không hay rồi! Có mai phục!" Mấy người kia kinh hãi, vội vàng lùi lại.
Nhưng đã quá muộn. Kình phong kia đánh trúng bọn chúng, khiến bọn chúng bay ngược ra ngoài, thổ huyết không ngừng.
"Các ngươi là ai? Tại sao lại xông vào động phủ của ta?" Lão giả lạnh lùng hỏi.
"Tiền bối tha mạng! Chúng ta chỉ là奉命行事 (phụng mệnh làm việc), xin tiền bối đừng trách tội!" Một người vội vàng kêu lên.
"奉命行事? Các ngươi là người của ai?" Lão giả hỏi.
"Chúng ta là người của... của..." Người kia ấp úng, không dám nói ra.
"Nói! Nếu không ta sẽ giết hết các ngươi!" Lão giả quát.
"Chúng ta là người của... của Hoàng thất!" Người kia run rẩy nói.
"Hoàng thất?" Lão giả nhíu mày.
Lão đã bế quan mấy chục năm, không hề hay biết gì về thế sự bên ngoài. Lão không ngờ, Hoàng thất lại phái người đến truy sát Tiêu Nghiêu.
"Các ngươi truy sát Tiêu Nghiêu để làm gì?" Lão giả hỏi.
"Chúng ta... chúng ta không biết. Chúng ta chỉ奉命行事 (phụng mệnh làm việc) thôi." Người kia đáp.
"Hừ! Ta không tin các ngươi không biết gì cả. Nói thật, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng." Lão giả nói.
"Thật... thật ra, chúng ta nghe nói Tiêu Nghiêu có được một kiện bảo vật, Hoàng thất muốn chiếm đoạt nó." Người kia nói.
"Bảo vật?" Lão giả cười lạnh.
Lão đã biết, bảo vật mà bọn chúng nói đến, chính là viên ngọc bội mà Tiêu Nghiêu đã dâng cho lão.
"Được rồi, ta đã biết. Các ngươi có thể đi rồi." Lão giả nói.
"Đa tạ tiền bối!" Mấy người kia mừng rỡ, vội vàng rời khỏi động phủ.
...
Sau khi bọn chúng rời đi, Tiêu Nghiêu từ trong động phủ bước ra, vẻ mặt lo lắng.
"Tiền bối, bọn chúng đã đi rồi sao?" Tiêu Nghiêu hỏi.
"Ừ, đã đi rồi. Nhưng bọn chúng sẽ không từ bỏ đâu. Ngươi phải cẩn thận." Lão giả nói.
"Vãn bối biết. Đa tạ tiền bối đã cứu giúp." Tiêu Nghiêu nói.
"Không cần cảm ơn ta. Ta cứu ngươi, cũng là vì viên ngọc bội kia thôi." Lão giả nói.
"Vãn bối hiểu." Tiêu Nghiêu nói.
"Ngươi định làm gì tiếp theo?" Lão giả hỏi.
"Vãn bối cũng không biết. Vãn bối chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện, không muốn tranh giành với đời." Tiêu Nghiêu nói.
"Ngươi có chí khí. Nhưng trong thế giới tu chân này, muốn sống yên ổn, không phải là chuyện dễ dàng." Lão giả nói.
"Vãn bối biết. Nhưng vãn bối vẫn muốn thử." Tiêu Nghiêu nói.
"Được rồi, ta ủng hộ ngươi. Nếu ngươi không có nơi nào để đi, có thể ở lại đây tu luyện. Ta sẽ chỉ điểm cho ngươi một vài điều." Lão giả nói.
"Thật sao? Đa tạ tiền bối!" Tiêu Nghiêu mừng rỡ, vội vàng quỳ xuống, cảm tạ.
"Không cần khách khí. Ngươi ở lại đây, cũng có thể giúp ta trông coi động phủ." Lão giả nói.
"Vãn bối xin tuân lệnh!" Tiêu Nghiêu nói.
Thế là, Tiêu Nghiêu ở lại động phủ, bắt đầu cuộc sống tu luyện.
Với sự chỉ điểm của lão giả, tu vi của hắn tiến bộ rất nhanh. Chẳng bao lâu sau, hắn đã đột phá đến Kim Đan kỳ.
"Không ngờ, ta Tiêu Nghiêu lại có ngày hôm nay!" Tiêu Nghiêu cảm thán.
Hắn biết, tất cả những gì hắn có được, đều là nhờ vào sự giúp đỡ của lão giả.
"Ta nhất định phải báo đáp ân tình của tiền bối!" Tiêu Nghiêu thầm nghĩ.