Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2692: Nhận nhau không quen biết

**Chương 2692: Nhận nhau không quen biết**

Trong một khắc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào trên người Lý Thất Dạ.

Bởi vì, vào lúc này, Lý Thất Dạ là người duy nhất có thể mở ra cánh cửa này.

"Ầm..."

Lý Thất Dạ vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên cánh cửa đá.

Vào khoảnh khắc bàn tay Lý Thất Dạ chạm vào cánh cửa đá, một tiếng vang nhỏ vang lên, giống như một giọt nước rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, gợn sóng lan tỏa.

Ngay sau đó, trên cánh cửa đá cổ xưa xuất hiện những đường v��n kỳ lạ, những đường vân này giống như những mạch máu đang chảy, chậm rãi lan tràn ra.

Khi những đường vân này lan tràn ra, cả cánh cửa đá dường như sống lại, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

"Két... két... két..."

Tiếng bánh răng chuyển động vang lên, cánh cửa đá cổ xưa bắt đầu chậm rãi mở ra.

Cánh cửa đá này vô cùng nặng nề, mỗi một tấc mở ra đều phát ra âm thanh chói tai, khiến người ta cảm thấy nó đã trải qua vô số năm tháng, sắp sửa tan rã.

Theo cánh cửa đá chậm rãi mở ra, một luồng khí tức cổ xưa tràn ngập ra ngoài.

Luồng khí tức này mang theo hơi thở của thời gian, dường như nó đã bị phong ấn ở đây từ vô số năm trước, mãi đến hôm nay mới được giải phóng.

"Đây là khí tức gì?"

Cảm nhận được luồng khí tức cổ xưa này, có người không khỏi kinh ngạc thốt lên.

"Khí tức của tuế nguyệt."

Một vị lão tổ thì thào nói:

"Khí tức này đã trải qua vô số năm tháng, không biết đã bao nhiêu năm rồi."

Khi cánh cửa đá mở ra một khe hở, mọi người đều nín thở, nhìn vào bên trong cánh cửa.

Bên trong cánh cửa là một không gian tối tăm, không ai có thể nhìn rõ bên trong có gì.

"Đi thôi."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói, cất bước đi vào trong cánh cửa đá.

Mọi người nhìn nhau, cũng theo sát Lý Thất Dạ đi vào.

Khi tất cả mọi người bước vào trong cánh cửa đá, tiếng "ầm" vang lên, cánh cửa đá chậm rãi đóng lại, một lần nữa phong ấn không gian bên trong.

Sau khi bước vào trong cánh cửa đá, mọi người mới phát hiện ra, bên trong không phải là một gian phòng, mà là một hành lang dài.

Hành lang này vô cùng tối tăm, chỉ có ánh sáng mờ ảo phát ra từ những viên dạ minh châu được khảm trên vách tường, chiếu sáng con đường phía trước.

Hành lang này được xây dựng vô cùng kiên cố, vách tường được làm từ những khối đá lớn, trải qua vô số năm tháng vẫn không hề sứt mẻ.

Trên vách tường còn khắc những bức họa cổ xưa, những bức họa này ghi lại những câu chuyện thần thoại, có thần ma chinh chiến, có tiên nhân du ngoạn, mỗi một bức họa đều vô cùng sống động, khiến người ta cảm thấy như đang lạc vào một thế giới thần thoại.

"Nơi này rốt cuộc là nơi nào?"

Có người không khỏi tò mò hỏi.

"Đi tiếp sẽ biết."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói, tiếp tục bước đi.

Mọi người cũng không dám chậm trễ, vội vàng theo sát Lý Thất Dạ.

Hành lang này vô cùng dài, dường như không có điểm cuối.

Mọi người đi mãi, đi mãi, vẫn không thấy điểm cuối của hành lang.

"Rốt cuộc là còn bao xa nữa?"

Có người bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

"Sắp đến rồi."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói.

Quả nhiên, không lâu sau, ở phía trước xuất hiện một ánh sáng.

Mọi người tăng tốc bước đi, cuối cùng cũng đi đến điểm cuối của hành lang.

Ở điểm cuối của hành lang là m��t quảng trường rộng lớn.

Quảng trường này được xây dựng vô cùng tráng lệ, mặt đất được lát bằng những phiến đá cẩm thạch trắng muốt, xung quanh quảng trường là những cột đá khổng lồ, trên mỗi cột đá đều khắc những hoa văn phức tạp.

Ở trung tâm quảng trường là một đài tế cao vút, trên đài tế đặt một chiếc đỉnh đồng cổ xưa.

Chiếc đỉnh đồng này vô cùng lớn, trên thân đỉnh khắc những hình thù kỳ lạ, tỏa ra khí tức cổ xưa và thần bí.

"Đây là..."

Nhìn thấy chiếc đỉnh đồng này, có người không khỏi kinh ngạc thốt lên.

"Đỉnh tế tự."

Một vị lão tổ thì thào nói:

"Đây là đỉnh tế tự dùng để tế tự trời đất."

"Tế tự trời đất?"

Mọi người không khỏi nhìn nhau.

Tế tự trời đất là một nghi thức vô cùng long trọng, chỉ có những đế vương hoặc những tông môn cổ xưa mới có tư cách tổ chức.

"Nơi này rốt cuộc là nơi nào?"

Có người không kh���i tò mò hỏi.

"Nơi này là nơi tế tự của một tông môn cổ xưa."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói.

"Tông môn cổ xưa?"

Mọi người không khỏi kinh ngạc.

"Tông môn cổ xưa nào lại có thể xây dựng một nơi tế tự tráng lệ như vậy?"

Có người không khỏi nghi ngờ hỏi.

"Tông môn này đã biến mất từ lâu trong dòng sông lịch sử."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

"Không ai còn nhớ đến sự tồn tại của nó nữa."

"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"

Có người hỏi.

"Chờ đợi."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói.

"Chờ đợi?"

Mọi người không khỏi khó hiểu.

"Chờ đợi cái gì?"

Có người hỏi.

"Chờ đợi người nên đến."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói.

Mọi người càng thêm khó hiểu.

Người nên đến?

Ai là người nên đến?

Trong lúc mọi người còn đang nghi hoặc, một giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Lý Thất Dạ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi."

Theo giọng nói này vang lên, một b��ng người xuất hiện trên đài tế.

Đó là một nam tử mặc áo bào đen, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ quỷ dị.

"Ngươi là ai?"

Có người hỏi.

"Ta là người sẽ giết ngươi."

Nam tử áo đen lạnh lùng nói.

"Giết ta?"

Lý Thất Dạ cười nhạt nói:

"Ngươi có bản lĩnh đó sao?"

"Có hay không, thử rồi sẽ biết."

Nam tử áo đen nói, vung tay lên.

"Ầm..."

Một tiếng nổ lớn vang lên, trên quảng trường xuất hiện vô số bóng người.

Những bóng người này đều mặc áo giáp, cầm vũ khí, khí thế hung hãn.

"Giết..."

Những người này đồng loạt hét lớn, xông về phía Lý Thất Dạ.

"Giết..."

"Giết..."

Tiếng chém giết vang vọng khắp quảng trường, vô số người lao vào nhau, máu tươi bắn tung tóe.

Trận chiến này vô cùng khốc liệt, mỗi một giây đều có người ngã xuống.

Lý Thất Dạ đứng giữa chiến trường, không hề nhúc nhích, dường như tất cả những chuyện này không liên quan gì ��ến hắn.

"Lý Thất Dạ, ngươi không định ra tay sao?"

Nam tử áo đen nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói.

"Ngươi còn chưa đủ tư cách để ta ra tay."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói.

"Vậy thì để ta xem, ngươi có thể chống đỡ được bao lâu."

Nam tử áo đen nói, vung tay lên.

"Ầm..."

Một tiếng nổ lớn vang lên, trên quảng trường xuất hiện thêm vô số bóng người.

Những người này đều là những cường giả, khí tức vô cùng mạnh mẽ.

"Giết..."

Những cường giả này cũng lao vào chiến trường, khiến cho trận chiến càng thêm khốc liệt.

"Lý Thất Dạ, lần này ngươi chết chắc rồi."

Nam tử áo đen cười lạnh nói.

"Chết?"

Lý Thất Dạ cười nhạt nói:

"Chết là ai, còn chưa biết được."

Nói xong, Lý Thất Dạ vươn tay ra, nhẹ nhàng búng tay một cái.

"Bụp..."

Một tiếng vang nhỏ vang lên, một đạo kiếm khí vô hình bắn ra.

Đạo kiếm khí này vô cùng nhanh, nhanh đến mức không ai có thể nhìn thấy.

Đạo kiếm khí này xuyên qua chiến trường, xuyên qua vô số người, cuối cùng bắn trúng nam tử áo đen.

"Phụt..."

Nam tử áo đen phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đài tế.

"Ngươi..."

Nam tử áo đen chỉ vào Lý Thất Dạ, muốn nói gì đó, nhưng không thể nói được.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Nam tử áo đen hỏi.

"Ta là người mà ngươi không nên trêu vào."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói.

Nói xong, Lý Thất Dạ cất bước đi về phía đài tế.

Mỗi một bước Lý Thất Dạ đi, đều khiến cho không gian rung chuyển.

"Ngươi... đừng... đừng..."

Nam tử áo đen hoảng sợ kêu lên.

Nhưng Lý Thất Dạ không hề dừng lại, tiếp tục bước đi.

Cuối cùng, Lý Thất Dạ bước lên đài tế, đứng trước mặt nam tử áo đen.

"Ngươi... muốn... làm... gì?"

Nam tử áo đen run rẩy hỏi.

"Ngươi nói xem?"

Lý Thất Dạ cười nhạt nói.

Nói xong, Lý Thất Dạ vươn tay ra, tháo chiếc mặt nạ trên mặt nam tử áo đen xuống.

Khi chiếc mặt nạ được tháo xuống, khuôn mặt của nam tử áo đen lộ ra.

"Ngươi..."

Khi nhìn thấy khuôn mặt của nam tử áo đen, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Bởi vì, khuôn mặt này vô cùng quen thuộc.

"Sao có thể như vậy?"

Có người không khỏi kinh ngạc thốt lên.

"Sao lại là hắn?"

Có người thì thào nói.

"Không thể nào..."

Có người không thể tin vào mắt mình.

Bởi vì, khuôn mặt của nam tử áo đen chính là...

"Tề Dung?"

Cuối cùng, có người gọi ra cái tên này.

Tề Dung, một thiên tài của Tề gia, một nhân vật nổi tiếng trong thế hệ trẻ.

Nhưng, Tề Dung đã chết từ lâu rồi.

Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

"Ngươi... nhận... ra... ta?"

Tề Dung run rẩy hỏi.

"Ta không chỉ nhận ra ngươi."

Lý Thất Dạ cười nhạt nói:

"Ta còn biết ngươi là ai."

"Ngươi... biết... gì?"

Tề Dung hỏi.

"Ta biết ngươi không phải là Tề Dung."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

"Ngươi chỉ là một con rối."

"Con... rối?"

Tề Dung kinh ngạc.

"Đúng vậy, ngươi chỉ là một con rối."

Lý Thất Dạ nói:

"Một con rối bị người khác điều khiển."

"Ai... điều... khiển... ta?"

Tề Dung hỏi.

"Người điều khiển ngươi, đang ở ngay trước mặt ngươi."

Lý Thất Dạ nói, nhìn về phía một người trong đám đông.

Mọi người cũng theo ánh mắt của Lý Thất Dạ nhìn về phía người đó.

Người đó là...

"Tề Hoàng?"

Có người kinh ngạc thốt lên.

Tề Hoàng, gia chủ của Tề gia, một nhân vật quyền lực.

Nhưng, Tề Hoàng lại là người điều khiển Tề Dung?

"Lý Thất Dạ, ngươi đừng ăn nói lung tung."

Tề Hoàng tức giận nói:

"Ta không hề điều khiển ai cả."

"Thật sao?"

Lý Thất Dạ cười nhạt nói:

"Vậy thì để ta chứng minh cho ngươi xem."

Nói xong, Lý Thất Dạ vươn tay ra, nhẹ nhàng búng tay một cái.

"Bụp..."

Một tiếng vang nhỏ vang lên, một đạo kiếm khí vô hình bắn ra.

Đạo kiếm khí này xuyên qua không gian, bắn trúng Tề Hoàng.

"Phụt..."

Tề Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.

"Ngươi..."

Tề Hoàng chỉ vào Lý Thất Dạ, muốn nói gì đó, nhưng không thể nói được.

"Ngươi... tại... sao...?"

Tề Hoàng hỏi.

"Tại sao ư?"

Lý Thất Dạ cười nhạt nói:

"Bởi vì, ngươi là người điều khiển Tề Dung."

"Ta... không... có..."

Tề Hoàng cố gắng phủ nhận.

"Ngươi không có?"

Lý Thất Dạ cười nhạt nói:

"Vậy thì để ta cho ngươi thấy."

Nói xong, Lý Thất Dạ vươn tay ra, đặt lên đầu Tề Dung.

"A..."

Tề Dung hét lên một tiếng thảm thiết.

Trên đầu Tề Dung xuất hiện những đường vân kỳ lạ, những đường vân này giống như những con sâu đang bò, vô cùng đáng sợ.

"Đây là..."

Mọi người kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.

"Đây là thuật khống chế."

Một vị lão tổ thì thào nói:

"Tề Hoàng đã dùng thuật kh��ng chế để điều khiển Tề Dung."

"Sao lại có thể như vậy?"

Mọi người không thể tin vào mắt mình.

"Tề Hoàng, ngươi còn gì để nói?"

Lý Thất Dạ nhìn Tề Hoàng, lạnh lùng nói.

Tề Hoàng im lặng, không nói gì.

"Xem ra, ngươi đã thừa nhận."

Lý Thất Dạ nói, vung tay lên.

"Ầm..."

Một tiếng nổ lớn vang lên, Tề Dung nổ tung, hóa thành tro bụi.

"Tề Dung..."

Có người đau lòng kêu lên.

"Tề Hoàng, ngươi thật tàn nhẫn."

Có người tức giận nói.

"Ta..."

Tề Hoàng muốn giải thích, nhưng không biết phải nói gì.

"Ngươi không cần phải giải thích."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

"Bởi vì, ngươi cũng sắp chết rồi."

"Ngươi..."

Tề Hoàng hoảng sợ nhìn Lý Thất Dạ.

"Ngươi muốn làm gì?"

Tề Hoàng hỏi.

"Ta muốn giết ngươi."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói.

"Ngươi không thể giết ta."

Tề Hoàng kêu lên:

"Ta là gia chủ của Tề gia, ngươi không thể giết ta."

"Gia chủ c���a Tề gia?"

Lý Thất Dạ cười nhạt nói:

"Gia chủ của Tề gia thì sao? Ta muốn giết ai thì giết."

Nói xong, Lý Thất Dạ vươn tay ra, bóp cổ Tề Hoàng.

"Ngươi..."

Tề Hoàng cố gắng giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của Lý Thất Dạ.

"Tha... mạng..."

Tề Hoàng khó khăn nói.

"Tha mạng?"

Lý Thất Dạ cười nhạt nói:

"Ngươi đã từng tha mạng cho ai chưa?"

Nói xong, Lý Thất Dạ siết chặt bàn tay.

"Rắc..."

Một tiếng vang nhỏ vang lên, cổ của Tề Hoàng bị bóp gãy.

Tề Hoàng tắt thở, ngã xuống đất.

"Tề Hoàng..."

Có người đau lòng kêu lên.

"Lý Thất Dạ, ngươi thật tàn nhẫn."

Có người tức giận nói.

"Tàn nhẫn?"

Lý Thất Dạ cười nhạt nói:

"Ta chỉ đang trừng trị kẻ ác."

Nói xong, Lý Thất Dạ quay người rời đi.

"Chúng ta đi thôi."

Lý Thất Dạ nói.

Mọi người nhìn nhau, cũng theo sát Lý Thất Dạ rời đi.

Chiến trường vẫn còn hỗn loạn, nhưng không ai dám ngăn cản Lý Thất Dạ.

Bởi vì, bọn họ biết, Lý Thất Dạ là người mà bọn họ không thể trêu vào.

Lý Thất Dạ và mọi người rời khỏi quảng trường, đi vào một hành lang khác.

Hành lang này dẫn đến một không gian khác.

Không gian này là một khu vườn rộng lớn.

Trong khu vườn trồng rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Ở trung tâm khu vườn là một hồ nước trong xanh, trên mặt hồ có một chiếc thuyền nhỏ.

Trên chiếc thuyền nhỏ có một người đang ngồi câu cá.

Người đó mặc áo trắng, tóc dài xõa vai, khí chất thoát tục.

"Ngươi là ai?"

Lý Thất Dạ hỏi.

"Ta là người mà ngươi đang tìm."

Người áo trắng nói, ngẩng đầu lên.

Khi người áo trắng ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Bởi vì, khuôn mặt của người áo trắng chính là...

"Mục Thừa?"

Có người kinh ngạc thốt lên.

Mục Thừa, một thiên tài của Mục gia, một nhân vật nổi tiếng trong thế hệ trẻ.

Nhưng, Mục Thừa đã chết từ lâu rồi.

Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?

"Ngươi... nhận... ra... ta?"

Mục Thừa hỏi.

"Ta không chỉ nhận ra ngươi."

Lý Thất Dạ cười nhạt nói:

"Ta còn biết ngươi là ai."

"Ngươi... biết... gì?"

Mục Thừa hỏi.

"Ta biết ngươi không phải là Mục Thừa."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

"Ngươi chỉ là một ký ức."

"Ký... ức?"

Mục Thừa kinh ngạc.

"Đúng vậy, ngươi chỉ là một ký ức."

Lý Thất Dạ nói:

"Một ký ức bị phong ấn ở đây."

"Ai... phong... ấn... ta?"

Mục Thừa hỏi.

"Người phong ấn ngươi, chính là ta."

Lý Thất Dạ thản nhiên nói.

"Ngươi...?"

Mục Thừa kinh ngạc nhìn Lý Thất Dạ.

"Đúng vậy, chính là ta."

Lý Thất Dạ nói:

"Ta đã từng gặp ngươi, nhưng ngươi không nhớ ta."

"Ta... không... nhớ...?"

Mục Thừa thì thào nói.

"Đúng vậy, ngươi không nhớ."

Lý Thất Dạ nói:

"Bởi vì, ngươi chỉ là một ký ức."

"Ký... ức..."

Mục Thừa lẩm bẩm.

"Ngươi nên biến mất rồi."

Lý Thất Dạ nói, vung tay lên.

"Ầm..."

Một tiếng nổ lớn vang lên, Mục Thừa tan biến, hóa thành hư vô.

"Đi thôi."

Lý Thất Dạ nói, tiếp tục bước đi.

Mọi người nhìn nhau, cũng theo sát Lý Thất Dạ rời đi.

Khu vườn trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại hương thơm của kỳ hoa dị thảo.

Lý Thất Dạ và mọi người rời khỏi khu vườn, đi vào một không gian khác.

Không gian này là một thế giới băng tuyết.

Bầu trời đầy tuyết rơi, mặt đất đóng băng.

Ở trung tâm thế giới băng tuyết là một tòa băng cung.

Trong tòa băng cung có một người đang ngồi thiền.

Người đó mặc áo xanh, tóc dài xõa vai, khí chất lạnh lùng.

"Ngươi là ai?"

Lý Thất Dạ hỏi.

"Ta là người mà ngươi đang tìm."

Người áo xanh nói, mở mắt ra.

Khi người áo xanh mở mắt ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Bởi vì, đôi mắt của người áo xanh không có cảm xúc, giống như một khối băng vĩnh cửu.

"Ngươi là ai?"

Lý Thất Dạ hỏi lại.

"Ta là người mà ngươi đã quên."

Người áo xanh nói.

"Quên?"

Lý Thất Dạ nhíu mày.

"Đúng vậy, ngươi đã quên ta."

Người áo xanh nói:

"Ngươi đã quên tất cả mọi thứ."

"Ta đã quên?"

Lý Thất Dạ thì thào nói.

"Đúng vậy, ngươi đã quên."

Người áo xanh nói:

"Ngươi đã quên quá khứ, quên tương lai, quên cả chính bản thân mình."

"Ta đã quên..."

Lý Thất Dạ lẩm bẩm.

"Ngươi nên nhớ lại."

Người áo xanh nói, vung tay lên.

"Ầm..."

Một tiếng nổ lớn vang lên, thế giới băng tuyết tan vỡ, hóa thành vô số mảnh vỡ.

Những mảnh vỡ này bay về phía Lý Thất Dạ, muốn dung nhập vào cơ thể hắn.

"Ngươi muốn làm gì?"

Lý Thất Dạ hỏi.

"Ta muốn giúp ngươi nhớ lại."

Người áo xanh nói.

"Nhớ lại?"

Lý Thất Dạ cười nhạt nói:

"Ta không cần nhớ lại."

"Ngươi cần."

Người áo xanh nói:

"Ngươi cần nhớ lại tất cả mọi thứ."

"Ta không cần."

Lý Thất Dạ nói, vung tay lên.

"Ầm..."

Một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả những mảnh vỡ đều bị đánh tan, hóa thành hư vô.

"Ngươi..."

Người áo xanh kinh ngạc nhìn Lý Thất Dạ.

"Ngươi không thể giúp ta."

Lý Thất Dạ nói:

"Không ai có thể giúp ta."

"Ngươi..."

Người áo xanh muốn nói gì đó, nhưng không thể nói được.

"Ngươi nên biến mất rồi."

Lý Thất Dạ nói, vung tay lên.

"Ầm..."

Một tiếng nổ lớn vang lên, người áo xanh tan biến, hóa thành hư vô.

Thế giới trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại một mình Lý Thất Dạ.

"Đi thôi."

Lý Thất Dạ nói, cất bước đi về phía trước.

Mọi người nhìn nhau, cũng theo sát Lý Thất Dạ rời đi.

Bọn họ biết, Lý Thất Dạ đang đi tìm kiếm ký ức của mình.

Nhưng, bọn họ không biết, Lý Thất Dạ có tìm lại được ký ức của mình hay không.

Bọn họ chỉ biết, con đường phía trước còn rất dài, còn rất nhiều khó khăn đang chờ đợi bọn họ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương