Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2724: Tâm hồ

**Chương 2724: Tâm Hồ**

Bên trong một không gian kỳ dị.

Tâm thần của Diệp Phàm, tựa như một chiếc thuyền cô độc, trôi nổi trên mặt hồ tĩnh lặng.

Mặt hồ phẳng lặng như gương, không gợn sóng, phản chiếu bầu trời đêm đầy sao.

Diệp Phàm biết, đây là tâm hồ của mình.

Tâm hồ, là nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn mỗi người, nơi ẩn chứa những suy nghĩ, cảm xúc chân thật nhất.

Người tu luyện, khi đạt đến một cảnh giới nhất định, có thể thông qua nội quan, tiến vào tâm hồ của mình, để hiểu rõ bản thân hơn.

Diệp Phàm nhắm mắt, cảm nhận sự tĩnh lặng của tâm hồ.

Hắn biết, mình cần phải tìm ra điều gì đó, một thứ gì đó đã bị lãng quên, hoặc một thứ gì đó mà hắn chưa từng nhận ra.

Thời gian trôi qua, Diệp Phàm vẫn lẳng lặng trôi nổi trên mặt hồ.

Hắn không biết mình đã ở đây bao lâu, có lẽ là một ngày, một tháng, hoặc thậm chí là một năm.

Nhưng hắn không hề nản lòng, hắn tin rằng, chỉ cần kiên trì, hắn sẽ tìm được đáp án.

Bỗng nhiên, mặt hồ tĩnh lặng bắt đầu gợn sóng.

Những gợn sóng nhỏ lan tỏa ra xung quanh, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có.

Diệp Phàm mở mắt, nhìn về phía trung tâm của mặt hồ.

Ở đó, một điểm sáng nhỏ xuất hiện, rồi dần dần lớn lên.

Điểm sáng càng lúc càng lớn, cho đến khi biến thành một vòng xoáy khổng lồ.

Vòng xoáy không ngừng xoay tròn, hút lấy mọi thứ xung quanh.

Diệp Phàm cảm thấy tâm thần mình bị cuốn vào vòng xoáy, hắn cố gắng chống cự, nhưng vô ích.

Hắn bị vòng xoáy nuốt chửng, biến mất không dấu vết.

Khi Diệp Phàm mở mắt ra lần nữa, hắn thấy mình đang ở một nơi hoàn toàn khác.

Đây là một thế giới đầy màu sắc, với những ngọn núi cao chót vót, những dòng sông uốn lượn, và những khu rừng rậm rạp.

Trên bầu trời, những đám mây ngũ sắc lượn lờ, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Diệp Phàm biết, đây là thế giới bên trong tâm hồ của mình.

Thế giới này, được tạo nên từ những ký ức, những cảm xúc, và những suy nghĩ của hắn.

Diệp Phàm bước đi trong thế giới này, khám phá mọi ngóc ngách.

Hắn thấy những hình ảnh quen thuộc, những người thân yêu, những khoảnh khắc đáng nhớ.

Nhưng hắn cũng thấy những hình ảnh đau buồn, những mất mát, những hối tiếc.

Những hình ảnh này, khiến trái tim Diệp Phàm nhói đau.

Hắn nhận ra, mình đã cố gắng chôn vùi những ký ức này, nhưng chúng vẫn luôn tồn tại trong tâm hồn hắn.

Diệp Phàm dừng chân trước một ngọn núi cao chót vót.

Trên đỉnh núi, có một ngôi đền cổ kính, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Diệp Phàm biết, mình cần phải đến đó.

Hắn bắt đầu leo lên ngọn núi, từng bước một.

Đường lên núi rất khó khăn, gập ghềnh và hiểm trở.

Nhưng Diệp Phàm không hề bỏ cuộc, hắn kiên trì bước tiếp.

Sau một thời gian dài, Diệp Phàm cuối cùng cũng leo lên được đỉnh núi.

Hắn đứng trước ngôi đền cổ kính, cảm nhận một luồng khí tức cổ xưa, trang nghiêm.

Diệp Phàm bước vào ngôi đền, và thấy một bức tượng Phật bằng vàng, đang ngồi thiền định.

Bức tượng Phật tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, khiến tâm hồn Diệp Phàm cảm thấy bình yên.

Diệp Phàm quỳ xuống trước bức tượng Phật, chắp tay cầu nguyện.

Hắn cầu nguyện cho những người thân yêu của mình, cầu nguyện cho hòa bình thế giới, và cầu nguyện cho bản thân mình, có đủ sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn.

Sau khi cầu nguyện xong, Diệp Phàm đứng dậy, nhìn vào mắt bức tượng Phật.

Trong đôi mắt đó, hắn thấy sự từ bi, sự bao dung, và sự thấu hiểu.

Diệp Phàm cảm thấy tâm hồn mình được gột rửa, mọi phiền muộn, lo âu đều tan biến.

Hắn nhận ra, điều mà mình cần tìm kiếm, không phải là sức mạnh, không phải là danh vọng, mà là sự bình yên trong tâm hồn.

Diệp Phàm mỉm cười, cúi đầu chào bức tượng Phật, rồi rời khỏi ngôi đền.

Khi hắn bước ra khỏi ngôi đền, thế giới xung quanh bắt đầu thay đổi.

Những ngọn núi sụp đổ, những dòng sông khô cạn, và những khu rừng biến mất.

Thế giới đầy màu sắc, dần dần trở về với sự tĩnh lặng ban đầu.

Diệp Phàm lại thấy mình đang trôi nổi trên mặt hồ tĩnh lặng.

Nhưng lần này, tâm trạng của hắn đã khác.

Hắn không còn cảm thấy lạc lõng, cô đơn nữa.

Thay vào đó, là sự bình yên, sự thanh thản, và sự tự tin.

Diệp Phàm nhắm mắt, cảm nhận sự thay đổi trong tâm hồn mình.

Hắn biết, mình đã tìm được đáp án.

Hắn đã hiểu rõ bản thân hơn.

Và hắn đã sẵn sàng để đối mặt với mọi thử thách phía trước.

Diệp Phàm mở mắt, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao.

Hắn mỉm cười, và nói:

"Ta đã hiểu."

Tâm thần của Diệp Phàm, rời khỏi tâm hồ.

Hắn trở về với thế giới thực tại, với thân thể của mình.

Diệp Phàm mở mắt, cảm nhận một luồng sức mạnh mới, đang trào dâng trong cơ thể.

Sức mạnh này, không chỉ đến từ tu vi của hắn, mà còn đến từ sự thay đổi trong tâm hồn hắn.

Diệp Phàm đứng dậy, nhìn về phía trước.

Hắn biết, con đường tu luyện của mình, vẫn còn rất dài.

Nhưng hắn không hề sợ hãi, hắn tin rằng, chỉ cần giữ vững tâm hồn mình, hắn sẽ vượt qua mọi khó khăn, và đạt đến đỉnh cao của tiên đạo.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương