Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2756: Triệu kiến

**Chương 2756: Triệu Kiến**

Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đều tập trung vào trên người Diệp Phàm.

Bọn họ đều muốn biết, Diệp Phàm sẽ lựa chọn như thế nào.

Nếu như Diệp Phàm lựa chọn gia nhập một trong ba thế lực lớn, vậy thì tương đương với việc hắn đã đứng về một phe, triệt để đối địch với hai thế lực còn lại.

Nhưng nếu như Diệp Phàm lựa chọn cự tuyệt, vậy thì tương đương với việc hắn đã đắc tội cả ba thế lực lớn.

Dù sao, ba thế lực lớn này đều là những tồn tại không thể trêu vào.

Bất luận là lựa chọn như thế nào, Diệp Phàm đều sẽ rơi vào một tình cảnh vô cùng nguy hiểm.

"Diệp Phàm, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ!"

"Cơ hội như vậy không phải lúc nào cũng có đâu."

"Một khi bỏ lỡ, ngươi sẽ hối hận cả đời đấy!"

Ba vị sứ giả đều lên tiếng khuyên nhủ, trong giọng nói tràn đầy dụ dỗ.

Bọn họ đều vô cùng coi trọng Diệp Phàm, hy vọng có thể thu nạp hắn vào dưới trướng.

Diệp Phàm nghe vậy, khẽ mỉm cười, nói:

"Đa tạ ý tốt của ba vị tiền bối."

"Chỉ là, vãn bối vẫn còn non nớt, tu vi còn thấp, không dám vọng tưởng gia nhập thế lực lớn nào."

"Vãn bối chỉ muốn an tâm tu luyện, nâng cao thực lực của mình."

"Đợi đến khi nào có đủ thực lực, vãn bối sẽ tự mình đến bái phỏng ba vị tiền bối."

Lời này vừa nói ra, toàn trường xôn xao.

Không ai ngờ rằng, Diệp Phàm lại lựa chọn cự tuyệt cả ba thế lực lớn.

Đây quả thực là một hành động vô cùng to gan lớn mật.

Phải biết rằng, ba thế lực lớn này đều là những tồn tại mà người bình thường không thể với tới.

Diệp Phàm lại dám cự tuyệt lời mời của bọn họ, chẳng khác nào tự mình đoạn tuyệt con đường tu luyện của mình.

"Diệp Phàm, ngươi có biết mình đang nói gì không?"

"Ngươi có biết cự tuyệt chúng ta sẽ có hậu quả gì không?"

"Ngươi đừng tưởng rằng mình có chút thiên phú thì có thể muốn làm gì thì làm!"

Ba vị sứ giả đều lộ vẻ tức giận, trong giọng nói tràn đầy uy hiếp.

Bọn họ không ngờ rằng, Diệp Phàm lại không biết điều như vậy, dám cự tuyệt lời mời của bọn họ.

Đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với bọn họ.

Diệp Phàm nghe vậy, vẫn giữ nụ cười trên môi, nói:

"Vãn bối biết rõ hậu quả của việc cự tuyệt ba vị tiền bối."

"Chỉ là, vãn bối không muốn miễn cưỡng bản thân mình."

"Vãn bối tin rằng, chỉ cần mình đủ cố gắng, nhất định sẽ có một ngày đạt được thành tựu."

"Đến lúc đó, vãn bối sẽ không hổ thẹn với bản thân mình."

Lời này vừa nói ra, ba vị sứ giả đều im lặng.

Bọn họ nhìn Diệp Phàm, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp.

Bọn họ không ngờ rằng, Diệp Phàm lại là một người kiên định như vậy, không dễ dàng bị người khác lay chuyển.

"Được, được, được!"

"Diệp Phàm, ngươi rất có cốt khí!"

"Ta hy vọng ngươi sẽ không hối hận với lựa chọn của mình!"

"Chúng ta đi!"

Ba vị sứ giả hừ lạnh một tiếng, sau đó dẫn theo người của mình rời đi.

Bọn họ biết rằng, không thể ép buộc Diệp Phàm được.

Chỉ có thể chờ đợi đến khi nào Diệp Phàm thay đổi ý định, tự mình đến bái phỏng bọn họ.

Đám người vây xem thấy vậy, đều tản ra.

Bọn họ biết rằng, Diệp Phàm đã triệt để đắc tội với ba thế lực lớn.

Trong tương lai, con đường tu luyện của hắn sẽ vô cùng gian nan.

"Diệp Phàm, ngươi thật sự là to gan!"

"Ngươi lại dám cự tuyệt cả ba thế lực lớn!"

"Ngươi có biết mình đã gây ra họa lớn đến mức nào không?"

Lạc Tử Huyên đi đến bên cạnh Diệp Phàm, trách mắng.

Nàng không ngờ rằng, Diệp Phàm lại hành động lỗ mãng như vậy, không hề suy nghĩ đến hậu quả.

"Tử Huyên, ta biết ngươi lo lắng cho ta."

"Chỉ là, ta không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào."

"Ta muốn tự mình đi trên con đường tu luyện của mình."

"Ta tin rằng, ta nhất định sẽ thành công."

Diệp Phàm nói, trong mắt tràn đầy kiên định.

Hắn không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai, hắn muốn tự mình chứng minh bản thân mình.

"Ngươi..."

Lạc Tử Huyên còn muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

Nàng biết rằng, Diệp Phàm đã quyết định, nàng không thể thay đổi được.

"Thôi đi, ta không nói nữa."

"Ngươi hãy cẩn thận, ta đi trước đây."

Lạc Tử Huyên nói, sau đó rời đi.

Nàng biết rằng, Diệp Phàm sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn trong tương lai.

Nàng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho hắn.

Diệp Phàm nhìn theo bóng lưng Lạc Tử Huyên, khẽ thở dài.

Hắn biết rằng, con đường tu luyện của hắn sẽ không hề dễ dàng.

Nhưng hắn không hề sợ hãi, hắn sẽ dũng cảm đối mặt với tất cả.

...

Diệp Phàm trở lại chỗ ở của mình, bắt đầu bế quan tu luyện.

Hắn muốn nhanh chóng nâng cao thực lực của mình, để có thể đối phó với những nguy hiểm có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Trong lúc Diệp Phàm đang bế quan tu luyện, một tin tức kinh thiên động địa truyền đến.

Thiên Đạo viện muốn triệu kiến Diệp Phàm.

Tin tức này vừa truyền ra, toàn bộ Thiên Đạo thành đều xôn xao.

Thiên Đạo viện là một trong những thế lực lớn nhất của Thiên Đạo giới, là nơi mà vô số tu sĩ mơ ước được gia nhập.

Diệp Phàm lại được Thiên Đạo viện triệu kiến, đây quả thực là một vinh dự vô cùng lớn.

"Diệp Phàm thật sự là không đơn giản!"

"Hắn lại được Thiên Đạo viện triệu kiến!"

"Xem ra, tương lai của hắn sẽ vô cùng xán lạn!"

"Không biết hắn sẽ lựa chọn như thế nào?"

"Nếu như hắn gia nhập Thiên Đạo viện, vậy thì tương đương với việc hắn đã bước lên đỉnh cao của Thiên Đạo giới!"

Mọi người đều bàn tán xôn xao, trong giọng nói tràn đầy ngưỡng mộ và ghen tị.

Bọn họ đều muốn biết, Diệp Phàm sẽ lựa chọn như thế nào.

Nếu như Diệp Phàm lựa chọn gia nhập Thiên Đạo viện, vậy thì tương đương với việc hắn đã có được một chỗ dựa vững chắc, không còn phải lo lắng về bất kỳ điều gì nữa.

Nhưng nếu như Diệp Phàm lựa chọn cự tuyệt, vậy thì tương đương với việc hắn đã bỏ lỡ một cơ hội ngàn năm có một.

Bất luận là lựa chọn như thế nào, Diệp Phàm đều sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương