Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 559: Lòng dạ rất hẹp hòi

"Đúng rồi, lúc nãy ta quên nói với ngươi một chuyện. Quyển kinh văn này, ngươi có thể tìm người đến tụng thay, càng nhiều người thì sức mạnh càng lớn, số lần niệm kinh cũng có thể cộng dồn… Cho nên, ngươi hoàn toàn không cần phải ngồi đơ ra niệm một mình như thế. Đương nhiên, ngươi muốn làm người chủ đạo, mở đường gì đó cũng không sao, chỉ là không cần mệt như vậy thôi."

Loảng xoảng!

Chén đũa rơi trên bệ bếp.

"Hệ thống huynh!"

Phương Chính gào thét trong lòng.

Nhưng hệ thống đã biến mất trong nháy mắt, không nói thêm tiếng nào. Phương Chính mơ hồ nhìn thấy một sinh vật không rõ nào đó, đang ngậm chặt đuôi chạy vòng quanh… Giờ khắc này, hắn muốn giết cái hệ thống đó cho đỡ tức!

Một đêm trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau, Phương Chính ngồi dưới tán cây Bồ Đề lướt mạng. Kết quả trang đầu tiên toàn là những đường link giật tít về "Khuynh Thành"!

"‘Khuynh Thành’ lần đầu công chiếu, chỉ có hai triệu người xem! Lý Tuyết Anh thất bại thảm hại!"

"Nữ hoàng Tuyết Ưng ngã ngựa, ‘Khuynh Thành’ ngày đầu bán vé cực thấp."

"‘Khuynh Thành’ ngã sấp mặt, lỗi tại ai?"

Ấn bừa vào một đường link, bình luận tràn ngập bên dưới, đủ loại tin tức tiêu cực, đánh giá xấu nối tiếp nhau. Phương Chính chau mày, hắn đã bỏ ra công đức, chẳng lẽ một chút tác dụng cũng không có? Điều này không khoa học!

Cẩn thận đọc kỹ những bình luận, dần dần, Phương Chính phát hiện ra một quy luật. Cũng không phải là không có lời khen, mà là những lời khen đó trong nháy mắt đã bị người khác nhanh chóng xóa mất… Rõ ràng, đây là có người đang bôi đen "Khuynh Thành"! Nhưng tại sao họ lại phải làm thế? Cần thiết sao?

Đúng lúc này, Phương Chính thấy một tin tức khác: "‘Khuynh Thành’ thất bại, đừng lo, đã có bom tấn cổ trang ‘Hàn Vũ’ ra mắt! Nhiều siêu sao Châu Á tham gia, cống hiến đặc sắc, kiệt tác năm nay! Bộ phim lừa đảo nào đó tuyệt đối không so sánh nổi!"

Tiếp đó là những tin tức liên quan, còn ghi chú bộ phim sẽ được phát hành vào ngày 20 tháng 7! Tính ra không phải là hôm nay sao?

Lướt xuống phía dưới, quả nhiên, tin tức về "Hàn Vũ" ngày càng nhiều, và những tin đó, đa số đều lôi "Khuynh Thành" ra so sánh, dẫm "Khuynh Thành" một chút, nâng "Hàn Vũ" một chút, như thể là công thức cố định.

Phương Chính nhướng mày:

"Người xem có thích một bộ phim hay không, hoàn toàn có thể nhận xét sau khi xem xong. Nhưng cái kiểu bôi đen thế này thì quá đáng quá rồi."

Phương Chính cũng hiểu, có một vài thứ không phải ai cũng thích, đặc biệt là một bộ phim có góc nhìn độc đáo thế này, người thích cũng sẽ không quá nhiều. Nhưng nhiều kẻ lại thích kiểu: Anh không động tôi, tôi không động anh, nhưng anh động đến tôi thì tôi giết cả nhà anh.

Nhưng đứng ở góc độ của Phương Chính, giết cả nhà thì dĩ nhiên là bình thường, nhưng quá trình tiêu diệt, quá trình giết người có ai chú ý đâu? Rốt cuộc nó không phải là ảo tưởng, hiện thực chính là tàn khốc như thế, cái chết không thể tránh khỏi, thắng lợi có lẽ vinh quang, nhưng người chết thì chỉ có người thân của họ là đau đớn…

Dùng góc độ khác nhau để nhìn nhận vấn đề thì dĩ nhiên sẽ nhận lại sự yêu thích khác nhau. "Khuynh Thành" có lẽ không phải là bộ phim hay nhất, nhưng lại hợp khẩu vị của Phương Chính. Nếu thật sự không hợp khẩu vị đại chúng, ngã sấp mặt thì cứ ngã sấp mặt đi, hắn không có gì để nói. Nhưng cái kiểu cạnh tranh ác ý này thì có chút không ra làm sao.

Chẳng qua Phương Chính cũng không có cách nào khác, hiện tại chỉ có thể yên lặng chờ xem thay đổi.

Lắc đầu, hắn buông bỏ hết thảy phiền não, đi ra sau núi, nằm dưới rừng trúc, hưởng thụ chút yên tĩnh, an tường và mát mẻ này.

Cùng lúc đó, một chiếc xe việt dã bình thường chạy đến dưới chân núi Nhất Chỉ. Cửa xe mở ra, một cô gái mang kính râm và choàng khăn kín đầu bước xuống. Cô ngửa đầu nhìn đỉnh núi, rồi lại nhìn về phía sau, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Sư phụ, người nói xem làm hòa thượng có gì tốt, không được ăn thịt, không được tìm bạn gái, cả ngày ngoài ngẩn người ra thì cũng chỉ là ngẩn người."

Hôm nay Hồng Hài Nhi không mặc quần áo hòa thượng. Thời tiết nóng nực làm nó phát ghét, nên nó mặc cái yếm vào, để mông trần, bắt chéo chân nằm trên cỏ, ngửa đầu nhìn mây trắng trên trời, hỏi.

Phương Chính cũng nằm bên cạnh Hồng Hài Nhi. Một thân tăng y màu trắng trên nền cỏ xanh biếc trông càng thêm trắng. Hắn nói:

"Vậy con thấy làm gì tốt?"

"Sư phụ, không có người ngoài, con chỉ chán nên nói chuyện phiếm thôi, không muốn nghe thuyết giáo đâu."

Hồng Hài Nhi vừa nghe mùi không đúng lắm, liền nhanh chóng chặn họng.

Phương Chính cười:

"Vi sư không định thuyết giáo con, vi sư rất nghiêm túc."

"Vậy được, thế người trả lời con trước, rốt cuộc vì sao người lại muốn hoàn tục? Người nhìn xem người hiện tại đi, muốn nhà có hai căn nhà, kiến trúc cổ, có thần thông trợ giúp nên thanh tịnh, yên bình. Muốn nói đến trang trí, đây chính là trang trí thuần cổ đúng không? Nhìn diện tích, nhìn kiểu dáng, nhìn cách trang trí, không biết bao nhiêu người ngoài kia phải hâm mộ chết đi được! Bằng tuổi người, chỉ bằng bản lĩnh mà có được chừng đó, chắc là không có ai đâu? Cho dù có, anh ta có vườn trước vườn sau lớn như của người không, đó là cả một ngọn núi luôn đó. Còn nói đến ăn uống, gạo Linh Mễ, nước Vô Căn Tịnh Thủy, tre Hàn Trúc… Có cái nào không khiến người ta hâm mộ chết đi được? Ăn uống không lo, có tiền có đất, quan trọng là, địa vị của người ở đây tuyệt đối là số một. Điều kiện như vậy, người còn muốn hoàn tục làm gì? Làm hòa thượng không tốt sao?"

Hồng Hài Nhi hỏi.

Phương Chính lập tức hỏi ngược lại:

"Vậy còn con? Làm Tán Tài Đồng Tử bên cạnh Quan Âm Bồ Tát, đi đến đâu cũng được người ta cúng phụng, muốn địa vị có địa vị, muốn thần thông có thần thông, ăn sung mặc sướng, còn có chỗ dựa lớn không sợ bị bắt nạt, vì sao con không muốn làm hòa thượng?"

Vừa nói chuyện, Phương Chính gối lên một tay, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, vẻ mặt thản nhiên.

"Con và ngư���i không giống nhau, con là yêu quái! Người không biết trước đây con tự do đến mức nào đâu… Chậc, địa bàn lúc trước của con, con nói một là một, không ai dám cãi là hai! Dám cãi, ném hắn vào nồi hầm."

Hồng Hài Nhi nói đầy khí phách.

Phương Chính cười:

"Sau đó thì sao?"

"Con nói một không hai, làm gì có sau đó?"

Hồng Hài Nhi hỏi ngược lại.

"Một năm mới mẻ, hai năm mới mẻ, ngàn năm trôi qua, vẫn luôn ở ngọn núi đó sống những ngày y hệt nhau, con không chán ngấy sao?"

Phương Chính hỏi.

Hồng Hài Nhi sững sờ. Nó học theo dáng vẻ của Phương Chính, lấy tay làm gối, miệng ngậm cỏ đuôi chó. Cọng cỏ theo gió bay loạn trước mắt, như tâm trạng của nó vậy, cũng bắt đầu rối loạn. Một lúc lâu sau, Hồng Hài Nhi hỏi:

"Đúng là có chút chán ngấy… Tiên giới rộng lớn vô biên, nhưng tu vi của con có hạn, nếu thật sự xông pha bừa bãi, dễ gặp đại họa."

"Tự do của con cũng như tự do của chim trong lồng, không phải là tự do thật sự."

Phương Chính nói.

Hồng Hài Nhi như đang suy tư điều gì đó… Một lúc lâu sau, nó hỏi ngược lại:

"Sư phụ, người đánh trống lảng rồi, không phải chúng ta đang nói tới người sao? Sao giờ lại chuyển sang con rồi?"

Phương Chính nói:

"Vi sư ư… Vi sư cũng khát vọng tự do."

"Người hiện tại không tự do sao?"

Hồng Hài Nhi thắc mắc. Hiện tại Phương Chính muốn đi đâu cũng được, ăn uống không lo, cũng không ai quản, còn không tự do sao?

Phương Chính cười cười:

"Ếch ngồi đáy giếng thấy chim bay qua đầu thì cho rằng chim tự do, chim nhìn cá trong biển lại cho rằng cá tự do, nhưng nào biết, cá lại nghĩ chim mới là tự do nhất. Đất trời tuy bao la, nhưng không lớn hơn được tâm…"

"Tâm sư phụ lớn lắm à?"

Hồng Hài Nhi hỏi.

Phương Chính lắc đầu đáp:

"Không lớn, tâm của vi sư rất nhỏ, vốn dĩ rất dễ thỏa mãn, nhưng hiện tại… vì muốn thực hiện tâm nguyện nho nhỏ kia, lại phải cố nhét cả một trời đất vào, khó…"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương