Chương 690: Bần Tăng Không Có Thói Quen Thù Qua Một Đêm
"Thì ra là vậy, chỉ có như vậy mới giải thích được. Xem ra, chúng ta đã hiểu lầm Phương Chính trụ trì rồi."
Triệu Du Dân cười khổ, trong lòng hối hận khôn nguôi! Nếu lúc trước ông ta không quát mắng Phương Chính, mà chịu tin lời giải thích của đối phương, liệu hai người họ có thể có được cơ duyên này hay không.
Giang Đình nói:
"Viện trưởng, thực ra Phương Chính trụ trì rất tốt. Lúc trước Hầu Tử đắc tội hắn, nhưng Phương Chính không hề để bụng, còn chỉ điểm cho Hầu Tử tránh được một kiếp. Cháu nghĩ… nếu hai người thành tâm xin lỗi…"
Triệu Du Dân lắc đầu:
"Xin lỗi thì nhất định phải xin lỗi rồi, dù sao cũng là chúng ta sai. Dù Phương Chính trụ trì không trách tội, chúng ta cũng không còn mặt mũi nào để cầu xin gì cả. Ai… cứ vậy đi."
Ngày hôm sau, Triệu Du Dân cùng Nguyễn Tương Hà quay lại Nhất Chỉ sơn. Có điều, tâm trạng hai người lúc này đã khác hẳn.
Nghĩ lại thái độ trước đây đối với Phương Chính, Nguyễn Tương Hà lập tức đỏ mặt, đứng trước cửa chùa nửa ngày, không dám bước vào.
"A Di Đà Phật, hai vị thí chủ, hai người định đứng đây đến bao giờ nữa?"
Trước cửa, đột nhiên xuất hiện một tiểu hòa thượng, tuổi chừng bốn, năm tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, khoác trên mình bộ tăng y nhỏ vừa vặn, trông như một em bé bước ra từ phim hoạt hình.
Nhìn tiểu hòa thượng, ánh mắt của Triệu Du Dân và Nguyễn Tương Hà liền sáng lên, thầm nghĩ: "Nhất Chỉ tự này quả là đất thiêng sản sinh nhân tài, hòa thượng cũng đáng yêu như vậy…"
Vừa cảm thấy thế, đã thấy một hòa thượng mặt đầy lông đen bước tới. Hai người nhìn con khỉ mới đến, tựa như nghe thấy tiếng lòng mình tan vỡ.
Cũng may hai người đã kịp lấy lại tinh thần, nói rõ ý định đến đây.
Hồng Hài Nhi lắc đầu:
"Bần tăng là đệ tử của Phương Chính trụ trì. Hai vị thí chủ, sư phụ đang bế quan tham thiền, đã ba ngày không rời Phật đường. Nếu hai người có việc, xin hãy quay lại vào ngày khác."
Triệu Du Dân và Nguyễn Tương Hà nghe Hồng Hài Nhi nói Phương Chính đã ba ngày không rời Phật đường, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ sửng sốt cùng lo lắng trong mắt đối phương: "Hòa thượng này sẽ không bị chết đói chứ?"
Hồng Hài Nhi tiếp tục nói:
"Hai vị thí chủ, còn có chuyện gì nữa không?"
"Tiểu pháp sư, sư phụ của cậu sẽ không bị chết đói chứ!?"
Triệu Du Dân hỏi.
Hồng Hài Nhi nghe vậy, có chút ngạo nghễ ngẩng đầu:
"Sư phụ ta thần thông cái thế, đừng nói ngồi ba ngày, coi như là mười ngày nửa tháng, cũng không hề gì. Hai vị thí chủ, không cần lo lắng."
Lời vừa dứt, đã nghe thấy tiếng Phương Chính vọng ra từ phía sau:
"Ái ui, đói chết bần tăng mất. Tịnh Tâm, còn cơm không, vi sư muốn ăn một chút!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hồng Hài Nhi liền đỏ bừng, trong lòng thầm mắng Phương Chính mười tám lần! Khoác lác giúp ngươi, sau đó lại bị ngươi bán đứng!
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hồng Hài Nhi, Triệu Du Dân và Nguyễn Tương Hà liền bật cười. Hồng Hài Nhi thực sự quá đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến hai người không còn để ý đến những gì Hồng Hài Nhi vừa nói, chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa này thật đáng yêu…
Phương Chính đã xuất quan, hai người cũng không trốn tránh nữa, cắn răng bước vào chùa. Vừa vào đã thấy Phư��ng Chính đang đi về phía sân sau.
Triệu Du Dân kêu lên:
"Phương Chính trụ trì…"
"Thí chủ, nếu có vấn đề gì, xin hãy đến vào hôm khác."
Phương Chính không quay đầu lại, hắn thực sự đói! Mặc dù linh sâm là vật đại bổ, nhưng cũng không chịu nổi sức tiêu hao của Long Tượng Bàn Nhược Công. Trong bụng Phương Chính hiện tại chỉ còn một bụng nước không dược tính… một bụng nước thì làm sao mà chống đói được?!
Triệu Du Dân và Nguyễn Tương Hà lập tức ỉu xìu, hòa thượng này, quả thực là… không giống người thường!
Hai người chưa từ bỏ ý định, muốn theo vào sân sau. Hồng Hài Nhi nhanh chóng bước tới ngăn lại:
"Hai vị thí chủ, sân sau là khu sinh hoạt của chùa, không tiếp khách hành hương, xin hai vị dừng bước."
Vừa dứt lời, một con sói bạc to như trâu bước tới, liếc nhìn hai người, sau đó liền lười biếng nằm ở cửa vào. Cái miệng rộng ngoác ra, răng nanh nhọn hoắt dài như bàn tay, lóe lên ánh lạnh! Đương nhiên, nếu không có mấy miếng rau dính ở đó, thì sẽ càng thêm uy mãnh…
Cho dù là vậy, Triệu Du Dân và Nguyễn Tương Hà cũng không dám bước thêm.
Nhưng, hai người vẫn có thể nhìn vào trong mà!
Chỉ thấy Phương Chính bưng bát, ăn cơm nguội. Trong nồi chỉ có cơm trắng, vậy mà ăn rất ngon lành! Tiếng bát đũa va chạm không ngừng, một bát cơm nhanh chóng trôi vào bụng Phương Chính. Một hơi ăn ba bát, Phương Chính lại uống thêm một cốc nước lớn. Lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, xoa xoa cái bụng, nở nụ cười hài lòng:
"Thoải mái!"
"Phương Chính trụ trì…"
Thấy Phương Chính đã ăn xong, Triệu Du Dân lần nữa không nhịn được mà gọi.
Phương Chính ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện trước cửa lại có hai người! Vừa rồi mải ăn, không chú ý ngoài cửa còn có người. Hắn nhìn kỹ lại, là hai vị thí chủ nóng tính hôm trước. Phương Chính khẽ nhíu mày, chắp tay:
"A Di Đà Phật, hai vị thí chủ có việc gì vậy?"
"Phương Chính trụ trì, thật xin lỗi, hôm trước chúng tôi đã sai. Chưa hiểu rõ mọi chuyện đã vội vàng chất vấn. Lần này chúng tôi đến là để xin lỗi."
Triệu Du Dân cung kính nói. Người mà có thể một lời định sinh tử, liên quan đến Bồ Tát hiển linh cứu người, lại là người mà bọn họ có lỗi trước, đáng để cung kính.
Nguyễn Tương Hà cũng đã biết mình sai, một người luôn cao ngạo cũng cúi đầu:
"Hai ngày trước, đích thực là tôi sai, mong trụ trì chớ trách…"
Phương Chính lắc đầu nói:
"A Di Đà Phật, hai vị thí chủ, bần tăng không nhớ thù qua đêm. Chuyện đã qua lâu như vậy, sớm đã quên rồi. Nếu hai vị có nhu cầu thắp hương cầu Phật, có thể đến Phật đường. Nếu không còn việc gì nữa, bần tăng xin phép không tiếp hai vị."
Nghe Phương Chính nói vậy, đám Hồng Hài Nhi, Hầu Tử đưa mắt nhìn nhau, "Không sai, hòa thượng này không nhớ thù qua đêm, bởi vì báo thù không đợi qua đêm!"
Nguyễn Tương Hà và Triệu Du Dân thấy Phương Chính tha thứ cho hai người, cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó lần nữa khom mình hành lễ, quay người rời đi, không tiếp tục dây dưa.
Nhìn theo bóng hai người, Phương Chính khẽ nhếch mày. Hai người này thực sự khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Hai người quay lại xin lỗi, hẳn là sự kiện kia đã thành sự thật: Giang Đình đại nạn không chết, Bồ Tát hộ thể. Biết hắn có thần thông, còn có thể rời đi một cách thoải mái như vậy, thực khiến Phương Chính thêm mấy phần coi trọng.
Nghĩ lại cảnh hai ngày trước, Phương Chính ít nhiều có thể hiểu được. Nếu bạn của hắn mà bị nhìn chằm chằm như vậy, hơn nữa nhắc nhở mấy lần cũng không ăn thua, chắc chắn hắn cũng có chút tức giận.
Còn về thần thông, trước đó Phương Chính hắn Nhất Vĩ Độ Giang, video tung đầy trên mạng, nhưng đều bị nói là trò lừa bịp, kỹ xảo… huống chi, hai người mới chỉ nghe nói mà thôi…
Nghĩ đến đây, Phương Chính liền mở Thiên Nhãn nhìn hai người. Không có tai họa gì sắp đến, ngược lại, Triệu Du Dân còn có phúc khí sắp tới cửa.
Phương Chính cầm một tờ giấy, nhanh chóng viết mấy chữ, giao cho Hồng Hài Nhi, để Hồng Hài Nhi mang đến đưa cho Triệu Du Dân.
"Vừng nở hoa…"