Chương 704: Không Phải Cùng Một Người
"Haizz... Đứa nhỏ ngốc này, mùa đông nhảy sông tự tử, lạnh đến choáng váng như vậy mà còn cười được..."
Một vị nữ y tá trung niên nhìn Đoạn Liễu, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đoạn Liễu nằm trên giường, nhìn ra bên ngoài. Khoảnh khắc cửa đóng lại, cô như thấy được cái đầu trọc kia, bản năng kêu lên:
"Cảm ơn, Đại sư!"
Cửa đóng, xe cứu thương gào thét lao đi.
"Đừng nhìn nữa, người ta cảm ơn rồi. Chẳng lẽ anh còn lưu luyến không nỡ rời sao?"
Trương Tuệ Tuệ thấy Phương Chính còn dáo dác nhìn theo, có chút khó chịu nói.
Phương Chính cười đáp:
"Không phải, bần tăng chỉ đang xem Đoạn thí chủ thế nào thôi. Nhìn bộ dáng này... bần tăng cũng an tâm."
Câu nói kế tiếp, Phương Chính không nói ra. Hắn không chỉ xem cô có tỉnh hay không, mà còn phải xem trạng thái tinh thần thế nào. Nếu còn ý định tìm đến cái chết, vậy hắn còn cần bận tâm. Nhưng hiện tại, có vẻ hắn có thể nghỉ ngơi rồi.
"Tiểu hòa thượng, anh định đi đâu nữa không?"
Trương Tuệ Tuệ uể oải hỏi.
"Bần tăng..."
Phương Chính đang định nói gì đó.
Đã nghe có người hô:
"Đương nhiên là phải đi uống gì đó ấm ấm để xua tan hàn khí rồi. Đại sư, quán cơm nhà tôi gần đây, mọi người qua đó ngồi một chút chứ? Hôm nay tôi mời!"
"Được nha!"
Mọi người cũng không khách sáo, ồn ào kêu lên.
Sau đó, đám người đẩy Phương Chính, Trương Tuệ Tuệ tới quán cơm.
Quán cơm không phải nhà hàng lớn, nhưng chỉnh thể rất sạch sẽ. Một đám người kéo đến, ông chủ cũng không hẹp hòi, bưng bia ra hô:
"Muốn ăn gì, mọi người cứ chọn!"
Trong chốc lát, không khí trở nên náo nhiệt. Không ít người vây quanh Phương Chính hỏi han, vì sao Phương Chính có thể nhảy xuống mà không sao?
Kết quả Phương Chính còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Thất đã kêu lên:
"Em biết, nhất định là Đại sư ca ca biết võ công, có thể đạp tuyết không dấu, ha ha ha..."
Đám người nghe xong, lập tức vui vẻ. Nếu nói Phương Chính biết võ, vậy mọi người tin. Nhưng nói đạp tuyết không dấu, thực không ai tin được. Có điều cũng không ai vạch trần, ngược lại đều dời sự chú ý, bắt đầu trêu chọc Tiểu Thất.
Không khí càng lúc càng nhiệt liệt. Phương Chính phát hiện, những tên to con, thô kệch này dù ăn thùng uống vại, nhưng mỗi người đều lén để lại tiền lên bàn. Nhìn cảnh này, Phương Chính thầm thấy ấm áp...
Phương Chính tìm cơ hội, cùng Độc Lang lén chuồn đi.
Không còn cách nào, là một hòa thượng, hắn không thích bị đám người vây quanh khen ngợi. Mặc dù mọi người có ý tốt, nhưng cảm giác này khiến hắn thấy chột dạ... Nếu không có bản lĩnh thực sự, hắn dám nhảy từ độ cao năm mét xuống sao? Hiển nhiên là không dám. Chỗ dựa của hắn không phải là bản lãnh phàm nhân, như vậy cũng không có gì đáng để kiêu ngạo, càng không đáng để mọi người sùng bái.
"Sư phụ, đi luôn sao? Con cảm thấy bọn họ nói rất hay, con thấy lâng lâng rồi."
Độc Lang cười hắc hắc nói.
Phương Chính lắc đầu:
"Vi sư thích cảm giác chân chạm đất hơn, bị người ta ca ngợi nhiều lại không chịu được."
"Tiểu hòa thượng, anh đi rồi sao?"
Lúc này, Trương Tuệ Tuệ đuổi theo.
Phương Chính quay đầu cười nói:
"Đúng vậy, vốn là định xuống núi đi bộ một chút, kết quả là đã dạo quanh bờ sông này cả ngày rồi, bây giờ cũng đến lúc trở về."
"Vậy sao, sao không ở lại thêm mấy ngày, tôi cũng có thể tận tình hiếu khách, dẫn anh đi dạo."
Phương Chính lắc đầu nói:
"Nếu có duyên, ngày sau sẽ tự có cơ hội. Thí chủ, có phải cô từng cứu người rồi hay không?"
Lời này vừa nói ra, Trương Tuệ Tuệ lập tức ngẩn cả người:
"Sao anh biết?"
Phương Chính cười thầm, quả nhiên, chủ nào chó nấy. Chó đã cứu người, chủ cũng đã cứu người.
Trương Tuệ Tuệ nói:
"Thực ra trong trường hợp đó, là ai gặp cũng sẽ cứu thôi. Ngược lại, anh mới là lợi hại, cao như vậy cũng dám nhảy xuống."
Độc Lang nghe xong, bất mãn hừ hai tiếng, nhắc nhở Trương Tuệ Tuệ, còn có bổn lang đây!
Trương Tuệ Tuệ cười xoa đầu Độc Lang:
"Đúng đúng đúng, còn có ngươi nữa, ngươi cũng là anh hùng! Ừm... Cũng lợi hại như Husky nhà ta vậy, đều là chó anh hùng!"
Độc Lang vừa nghĩ tới con chó Husky ngu ngốc kia, lập tức không còn hứng thú với danh xưng chó anh hùng.
Trương Tuệ Tuệ cũng không biết con sói ngốc này đang nghĩ gì, lại hàn huyên với Phương Chính một hồi, thấy Phương Chính đã quyết ý đi, cũng chỉ đành cáo từ.
"Sư phụ, chúng ta về sao?"
Độc Lang hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói:
"Đúng vậy, có điều ghé bệnh viện một chuyến đã."
"Đi bệnh viện?"
Độc Lang ngây ra một hồi.
Lúc ở quán cơm, Phương Chính đã hỏi thăm hướng xe cứu thương kia đi đâu. Bây giờ có thời gian rảnh, tự nhiên sẽ cùng Độc Lang tới bệnh viện kia xem Đoạn Liễu thế nào. Không xem một chút, sẽ không yên lòng.
Kết quả, tại cửa bệnh viện, Phương Chính đã thấy Đoạn Liễu đi ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều ngẩn cả người, sau đó cùng cười một tiếng.
Đoạn Liễu vươn tay nhỏ:
"Cảm ơn, Đại sư."
Phương Chính chắp hai tay:
"A Di Đà Phật, thí chủ, cô nhận lầm người rồi."
Sau đó, Phương Chính cùng Độc Lang rời đi. Hắn quan tâm xem Đoạn Li��u thế nào, nhưng không có nghĩa là hắn muốn tự tạo phiền phức cho bản thân. Nếu nhận nhau, vậy cũng có nghĩa là hắn đã đi vào giấc mộng của Đoạn Liễu. Nếu hỏi tới cùng, muốn giải thích cũng phiền phức. Hắn chỉ tới xác nhận trạng thái của Đoạn Liễu mà thôi, nếu không có vấn đề gì, vậy hắn muốn ra ngoài đi dạo một chút, lúc nào mệt thì về.
"Đại sư, tôi biết người trong mộng chính là đại sư!"
Đoạn Liễu đuổi theo.
Phương Chính tranh thủ tăng tốc, Độc Lang đuổi sát theo sau.
"Đại sư, lời người nói, tôi đều nhớ. Tôi cũng nghĩ thông suốt rồi. Sau này tôi sẽ tiếp tục biểu diễn, tiền kiếm được sẽ dùng để xây cô nhi viện. Tôi muốn làm thiên sứ thủ hộ cho các bé cô nhi!"
Đoạn Liễu hô lớn.
Phương Chính bước ngang, rẽ vào trong ngõ, không nói hai lời mà lập tức mở Vô Tướng Môn, một chân bước vào.
Đoạn Liễu rẽ ngoặt, phát hiện đã không thấy Phương Chính cùng Độc Lang đâu, sững sờ tại chỗ, nhìn vào ngõ cụt đen tối mà khẽ nghi hoặc, sau đó liền cười:
"Tôi sớm biết, đại sư không phải người bình thường."
...
"Sư phụ, người chạy nhanh vậy làm gì? Không phải là định đi dạo sao?"
Độc Lang hầm hừ hỏi.
Phương Chính nói:
"Không chạy nhanh sẽ bị hỏi loạn, lúc đó con trả lời nhé?"
"Trả lời thì trả lời."
Độc Lang nói.
Phương Chính liền ha ha:
"Con thử trả lời thử một cái xem, có tin ngày thứ hai liền bị cắt thành miếng để chấm mắm không?"
Độc Lang bị dọa khẽ run, không cam lòng:
"Vậy... Kế hoạch đi dạo của chúng ta phải hủy sao?"
"Lần sau, lần sau nhất định dẫn con đi chơi."
Phương Chính nói.
"Còn có lần sau sao? Con theo người xuống núi hai lần rồi, lần nào cũng đói rã rời... Con nghĩ, con không muốn xuống núi nữa?!"
Độc Lang thầm thì.
Phương Chính trực tiếp cốc cho Độc Lang một cái:
"Nói nhiều vậy, về nhà gặm cải ti���p đi!"
"A?"
Độc Lang nghe xong, mặt liền như ăn phải mướp đắng... Nó hận cải trắng, nhưng nó không biết, không chỉ nó, mà mấy kẻ còn trên núi cũng đang đau đầu...
Trong hậu viện, con Khỉ, con Sóc, Hồng Hài Nhi cùng vây quanh Bạch Ngọc cải trắng mà ngẩn người.