Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 840 : Yêu khí

**Chương 840: Yêu Khí**

Vong Mạng

Yêu khí!

Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người đều đại biến.

Yêu tộc!

Ở thế giới này, Yêu tộc là một tồn tại vô cùng đặc thù.

Bọn chúng không giống Nhân tộc, có thể tu luyện công pháp, lĩnh ngộ thiên đạo.

Bọn chúng cũng không giống Ma tộc, trời sinh tàn bạo, thích giết chóc.

Yêu tộc, là một loại sinh linh đặc biệt, trời sinh đã có được lực lượng cường đại, có thể tu luyện thành hình người, nhưng lại khó có thể khống chế bản tính hung tàn.

Yêu tộc, từ xưa đến nay đều là đối tượng mà Nhân tộc bài xích, bởi vì bọn chúng thường xuyên xâm phạm lãnh địa của Nhân tộc, tàn sát bừa bãi.

Nhưng đồng thời, Yêu tộc cũng là một lực lượng không thể khinh thường, bởi vì bọn chúng trời sinh đã có được lực lượng cường đại, một khi tu luyện thành hình người, thực lực càng thêm kinh khủng.

"Yêu khí nồng đậm như vậy, chẳng lẽ nơi này có Yêu tộc cường đại ẩn nấp?"

"Không thể nào, Yêu tộc từ trước đến nay đều bị Nhân tộc bài xích, làm sao có thể xuất hiện ở địa bàn của Nhân tộc?"

"Có lẽ là Yêu thú, không phải Yêu tộc."

"Yêu thú cũng không thể khinh thường, đặc biệt là Yêu thú có huyết mạch cường đại, một khi trưởng thành, thực lực cũng vô cùng kinh khủng."

Mọi người nghị luận ầm ĩ, ai nấy đều lộ vẻ lo lắng.

Diệp Trần chau mày, hắn cũng cảm nhận được yêu khí nồng đậm trong không khí.

"Xem ra, nơi này quả thật không đơn giản."

Diệp Trần thầm nghĩ trong lòng.

"Đi thôi, cẩn thận một chút."

Diệp Trần nói với mọi người, sau đó dẫn đầu đi vào trong sơn động.

Sơn động rất sâu, càng đi vào trong, yêu khí càng nồng đậm.

Trên vách đá, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những vết cào xé, dường như là do Yêu thú lưu lại.

"Cẩn thận!"

Đột nhiên, Diệp Trần dừng bước, quát lớn một tiếng.

Mọi người giật mình, vội vàng dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh.

"Có cái gì?"

Lý Thanh Hà hỏi.

"Yêu khí, nồng đậm hơn."

Diệp Trần nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một cái hang động nhỏ bên cạnh.

"Trong đó có Yêu thú?"

"Không biết, nhưng tốt nhất là cẩn thận."

Diệp Trần nói, sau đó lấy ra một thanh kiếm, chậm rãi tiến về phía hang động nhỏ.

"Gào!"

Đột nhiên, một tiếng gầm rú vang lên, từ trong hang động nhỏ truyền ra.

Ngay sau đó, một bóng đen từ trong hang động nhỏ lao ra, nhào v�� phía Diệp Trần.

"Cẩn thận!"

Mọi người kinh hô.

Diệp Trần không chút hoang mang, vung kiếm chém tới.

"Xoẹt!"

Một đạo kiếm quang lóe lên, chém trúng bóng đen.

"Gào!"

Bóng đen kêu thảm một tiếng, bị kiếm quang chém bay ra ngoài.

Mọi người nhìn kỹ, phát hiện bóng đen kia là một con Yêu thú, hình thù kỳ dị, toàn thân mọc đầy lông đen, răng nanh sắc nhọn, ánh mắt hung tợn.

"Đây là... Hắc Phong Lang?"

Lý Thanh Hà kinh ngạc nói.

"Hắc Phong Lang?"

Diệp Trần nhíu mày, hắn chưa từng nghe qua loại Yêu thú này.

"Hắc Phong Lang là một loại Yêu thú rất hung tàn, tốc độ cực nhanh, lại am hiểu ẩn nấp, rất khó đối phó."

Lý Thanh Hà giải thích.

"Thì ra là thế."

Diệp Trần gật đầu, ánh mắt trở nên ngưng trọng hơn.

"Gào!"

Hắc Phong Lang gầm rú một tiếng, dường như rất tức giận vì bị Diệp Trần làm bị thương.

Nó lao về phía Diệp Trần lần nữa, tốc độ nhanh như chớp.

Diệp Trần vung kiếm nghênh chiến, kiếm quang và bóng đen giao nhau, phát ra những tiếng va chạm chói tai.

Hắc Phong Lang rất nhanh, lại am hiểu ẩn nấp, Diệp Trần phải dốc toàn lực mới có thể chống đỡ.

"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Mau giúp ta!"

Diệp Trần vừa chiến đấu vừa quát lớn.

Mọi người lúc này mới hoàn hồn, vội vàng xông lên hỗ trợ.

Có thêm sự giúp đỡ của mọi người, áp lực của Diệp Trần giảm đi rất nhiều.

Nhưng Hắc Phong Lang vẫn rất hung tàn, không hề lùi bước.

"Phốc!"

Đột nhiên, Hắc Phong Lang cắn trúng một đệ tử, xé rách một mảng lớn thịt.

"A!"

Đệ tử kia kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.

"Mau cứu hắn!"

Diệp Trần quát lớn.

Lý Thanh Hà vội vàng chạy tới, lấy ra đan dược cho đệ tử kia uống.

Diệp Trần càng thêm tức giận, kiếm thế càng thêm hung mãnh.

"Chết đi!"

Diệp Trần quát lớn một tiếng, một kiếm chém trúng đầu Hắc Phong Lang.

"Phốc!"

Đầu Hắc Phong Lang bị chém đứt, máu tươi bắn tung tóe.

Hắc Phong Lang ngã xuống đất, không còn động đậy.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng không ai dám lơ là cảnh giác.

"Cẩn thận, có thể còn có Yêu thú khác."

Diệp Trần nói.

Mọi người gật đầu, tiếp tục tiến về phía trước.

Càng đi vào trong, yêu khí càng nồng đậm, thỉnh thoảng lại xuất hiện Yêu thú, nhưng đều bị mọi người tiêu diệt.

Cuối cùng, mọi người đi đến cuối sơn động.

Trước mặt bọn họ là một cái hồ nước lớn, yêu khí nồng đậm từ trong hồ nước bốc lên.

"Yêu khí nồng đậm như vậy, chẳng lẽ Yêu tộc ẩn nấp dưới hồ nước?"

"Có lẽ là Yêu thú cường đại, không phải Yêu tộc."

"Dù là cái gì, chúng ta cũng phải cẩn thận."

Mọi người nghị luận ầm ĩ, ai nấy đều lộ vẻ lo lắng.

Diệp Trần chau mày, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Hồ nước này... có gì đó kỳ lạ."

Diệp Trần nói.

"Kỳ lạ? Có gì kỳ lạ?"

Mọi người hỏi.

"Ta cảm thấy, hồ nước này không phải là tự nhiên hình thành, mà là do người ta đào ra."

Diệp Trần nói.

"Đào ra? Ai lại đào một cái hồ nước lớn như vậy ở nơi này?"

"Không biết, nhưng ta cảm thấy, mục đích của người này chắc chắn không đơn giản."

Diệp Trần nói, ánh mắt trở nên ngưng trọng hơn.

"Vậy chúng ta phải làm gì?"

"Trước tiên quan sát một chút, sau đó quyết định."

Diệp Trần nói, sau đó dẫn mọi người đến gần hồ nước, cẩn thận quan sát.

Hồ nước rất tĩnh lặng, không có chút gợn sóng nào, nhưng yêu khí nồng đậm từ trong hồ nước bốc lên, khiến người ta cảm thấy bất an.

"Ta cảm thấy, chúng ta nên rời khỏi đây."

Lý Thanh Hà nói, giọng điệu có chút run rẩy.

"Ta cũng cảm thấy như vậy, nơi này quá nguy hiểm."

"Chúng ta không thể rời đi, chúng ta phải tìm ra nguyên nhân của yêu khí này."

"Nhưng... quá nguy hiểm..."

Mọi người tranh cãi ầm ĩ, ai nấy đều không biết nên làm gì.

Diệp Trần trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Ta quyết định, ta sẽ xuống hồ nước xem xét, các ngươi ở lại đây chờ ta."

"Không được! Quá nguy hiểm!"

"Chúng ta không thể để ngươi một mình xuống hồ nước."

"Chúng ta cùng đi!"

Mọi người phản đối kịch liệt.

"Không cần tranh cãi, ta đã quyết định rồi."

Diệp Trần nói, giọng điệu kiên quyết.

"Ta có biện pháp bảo vệ bản thân, các ngươi không cần lo lắng."

Diệp Trần nói thêm.

Mọi người thấy Diệp Trần đã quyết định, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.

"Vậy ngươi phải cẩn thận!"

"Nếu có nguy hiểm, lập tức trở lại!"

"Chúng ta sẽ chờ ngươi ở đây!"

Mọi người dặn dò.

Diệp Trần gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, nhảy xuống hồ nước.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương