Chương 190 : Kinh Thế
Gần kề ba hơi thở.
Vòng xoáy khổng lồ sâu trong tinh không âm thầm lặng lẽ biến mất không dấu vết.
Chỉ có lưu quang như thác nước Ngân Hà trút xuống, khi từ trên trời cao rơi xuống, liền trở nên mông lung hư ảo, rậm rạp như mưa bụi.
Đừng nói là người tầm thường, chính là nhân vật như Ninh Tự Họa cũng không thể nào chứng kiến rõ ràng.
Rốt cuộc là ai?
Đôi mày thanh tú của Ninh Tự Họa khẽ nhíu lại.
Ngân hà xoáy tròn, quang vũ như thác đổ!
Dị tượng như vậy, quả thực có thể nói là khủng bố, vượt xa dị tượng bình thường có thể so sánh.
Tô Dịch?
Ninh Tự Họa nhớ tới thiếu niên áo xanh đã gặp hôm nay.
Nhưng nàng lắc đầu, gạt bỏ ý nghĩ này.
Đúng là Tô Dịch có đại bí mật, đại huyền cơ, nhưng dị tượng như vậy, đâu có thể nào là một kẻ tu vi Tụ Khí Cảnh trung kỳ có thể gây ra?
Cần biết, dị tượng kia vắt ngang ngoài vòm trời, hóa ngàn vạn tinh thần thành vòng xoáy, đừng nói là nhân vật Vũ Đạo Tứ Cảnh, chính là tu sĩ Nguyên Đạo cũng khó có khả năng đưa tới "Thiên Nhân Giao Ứng" có một không hai như vậy!
"Xem ra, trong thế tục này còn ẩn giấu nhiều bí mật hơn ta tưởng tượng..."
Ninh Tự Họa kinh ngạc.
...
Đại Chu bắc cảnh, Hồn Minh Thâm Hải.
Trên một hòn đảo hoang màu đen quanh năm bị gió tuyết bao phủ.
"Nếu có thể, đời này lão tử cũng không muốn ở cái nơi chim không thèm ỉa rét căm căm này."
Cát Khiêm khoanh chân, âm thầm mắng một tiếng, run rẩy phủi băng tuyết trên đạo bào Hạnh Hoàng, đứng lên trong gió lạnh thấu xương như dao cắt.
"Tu luyện ‘Huyền Vũ Chân Khí Kinh’, phải như con rùa, nhẫn được cô đơn lạnh lẽo vô tận, ăn được khổ mà người thường không thể chịu. Đây là lựa chọn của ngươi, đâu phải bổn tọa ép ngươi."
Trong thần hồn, một lão già có chút hả hê nói.
Cát Khiêm im lặng.
Nói ra thật xấu hổ, lúc trước lão già truyền thụ pháp môn tu luyện cho hắn, từng liệt kê bốn loại đạo kinh có thể nói là thần bí cường đại.
Mỗi một loại đều được lão già thổi phồng vô cùng kì diệu, được xưng là chí cao vô thượng, có thể trực chỉ đại đạo Huyền Đạo Hoàng giả...
Nhưng cuối cùng, Cát Khiêm đều cự tuyệt.
Hắn chỉ hỏi: "Muôn vàn pháp thuật, tất cả đại đạo, có pháp nào cho ta trên đại đạo sống sót đến cuối cùng không chết không?"
Lão già lúc ấy tức giận lôi đình, chửi ầm lên, hận không thể tát chết cái t��n nhát gan cẩn thận đến phát rồ này.
Nhưng cuối cùng...
Hắn không lay chuyển được Cát Khiêm, hùng hùng hổ hổ đem bộ "Huyền Vũ Chân Khí Kinh" hiển thị rõ tinh túy của sự cẩu thả này truyền thụ cho hắn.
Nghĩ đến cũng hợp với tính tình hắn, tu luyện bộ đạo kinh này quả nhiên trôi chảy thần kỳ, tiến bộ cực nhanh.
Lão già tuy thường châm chọc hắn cả đời chỉ là con rùa tinh, nhưng ngẫu nhiên cũng vui vẻ tán thưởng hắn tu luyện thành công...
Chẳng qua là, tu luyện Huyền Vũ Chân Khí Kinh có một điểm không tốt, cần nhẫn nại thống khổ như đao búa gia thân.
Vì thế, Cát Khiêm nếm trải hết đau khổ.
Như giờ phút này, trên biển Hồn Minh có thể đóng băng võ giả bình thường, vì trùng kích Tông Sư chi cảnh, hắn phải ngao luyện chín chín tám mươi mốt ngày, chịu đói khát lạnh lẽo, băng tuyết tôi thân.
Như thế mới có thể rèn luyện ra "Huyền Vũ Hồn Xác", từ đó làm căn cơ, bước vào ngưỡng cửa Tông Sư.
"Còn kém bảy mươi hai ngày, cố gắng nhịn một chút... Đợi thành Tông Sư, với lực lượng của ta, chỉ cần không gây chuyện, không xúc động, không lỗ mãng, mọi sự cẩn thận một chút, nhất định có thể an an ổn ổn sống thêm vài năm..."
Cát Khiêm đang tự động viên mình.
Đột nhiên——
Trên vòm trời đen tối âm u, mơ hồ có quang vũ mông lung hư ảo hiện lên.
"Ừ?"
Trong thần hồn, truyền ra tiếng kinh ngạc của lão già.
Sau một khắc, Cát Khiêm chỉ cảm thấy mắt đau nhói, hoảng hốt như thấy một quái vật khổng lồ ngang trời xuất hiện, ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong vòm trời. "Sao tuyền như cơn xoáy, quang vũ vẩy ra, là ai gây ra dị tượng này?"
Thanh âm hùng hậu kích động trong gió tuyết, lộ vẻ kinh sợ.
Nghe thanh âm quen thuộc, Cát Khiêm ngẩn ngơ, hư ảnh khổng lồ lấp đầy hư không kia, chính là lão già trong thần hồn biến thành!
"Dị tượng như vậy, quả thực có thể nói ngàn vạn năm khó gặp, xem ra, bổn tọa đánh giá thấp thế tục này rồi..."
Thanh âm lão già lộ vẻ kinh nghi ngưng trọng.
Lúc này, Cát Khiêm đột nhiên cảm thấy, quái vật khổng lồ trước mắt có chút quen mắt, lân giáp, đầu rùa, đuôi rắn...
Đây chẳng phải là hình tượng Huyền Vũ trong truyền thuyết!?
Chẳng lẽ...
Cát Khiêm vừa nghĩ đến đây, quái vật khổng lồ bỗng nhiên hóa thành bọt nước hư ảo biến mất, cùng lúc đó, trong đầu vang lên thanh âm ngưng trọng vô cùng của lão già:
"Tiểu tử, bổn tọa phải nhắc nhở ngươi một câu, Đại Chu này có cổ quái, hư hư thực thực có gốc rạ hung ác đáng sợ đang hành tẩu trong thế tục này!"
"Điều này cũng chứng minh, Thương Thanh Đại Lục linh khí cằn cỗi thiếu thốn này, không phải là một tiểu giới phàm tục cấp thấp như bổn tọa nghĩ, nhất định không phải!"
"Thật kỳ quái, bổn tọa còn tưởng rằng trên đời này chỉ có ta là một pho tượng đặc thù mà thần th��nh, ai ngờ..."
"Ai, về sau xem ra phải ít xuất hiện thôi, kẻo bị người nhìn thấu bộ mặt thật chí cao vô thượng của bổn tọa..."
Nghe lão già kinh ngạc liên tục nói đâu đâu, khóe môi Cát Khiêm cũng không khỏi giật giật, thình lình nói:
"Lão già, nguyên lai ngươi cũng tu luyện ‘Huyền Vũ Chân Khí Kinh’ à..."
Trong thần hồn, thanh âm im bặt, lâm vào tĩnh mịch như trầm mặc.
"Đạo kinh bổn tọa nắm giữ nhiều, há chỉ có một bộ này?"
Hồi lâu, lão già mới hừ lạnh nói.
"Nhưng vừa rồi ngươi lại biến thành một con rùa già còn lớn hơn núi."
Cát Khiêm châm chọc, "Còn nói ta nhát gan, nguyên lai ngươi mới là con rùa già hàng thật giá thật."
"Câm miệng!"
Lão già như thẹn quá hóa giận.
Cát Khiêm lại trở nên vui vẻ, nói: "Về sau đừng ai chê cười ai, nhìn ngươi kìa, nếu không phải là rùa già, cần gì sống tạm trong thần hồn của ta?"
Nói đến đây, hắn nhíu mày, nói: "Bất quá nói đi thì nói l��i, vừa rồi ngươi rốt cuộc thấy gì, sao lại sợ đến như vậy?"
Trong thần hồn, lão già gào thét như sấm: "Ai mẹ nó sợ, hả? Bổn tọa đâu có thể nào bị một dị tượng dọa, hả?"
Gào thét xong, lão già thở dốc một lát, nói: "Bổn tọa chỉ là cảnh cáo ngươi, thế tục này có vấn đề lớn!"
"Yên tâm, ta còn cẩn thận hơn ngươi, không nên trêu chọc, tuyệt đối không trêu chọc."
Cát Khiêm thần sắc bình tĩnh nói, "Tựa như lúc trước ngươi xúi giục ta đi gặp Tô Dịch kia, ta đã thấy rồi, ngay cả ngươi còn phát giác ra thằng nhãi đó có vấn đề, sao có thể dễ dàng đi trêu chọc?"
Trong thần hồn, lão già khinh thường nhổ một bãi: "Nhát gan!"
Cát Khiêm lại hồn nhiên không để ý, nói: "Tóm lại, về sau ta có lẽ sẽ gặp Tô Dịch, nhưng tận lực sẽ cẩn thận một chút, có thể không đối địch thì tốt nhất."
"Nếu một khi là địch thì sao?"
Lão già hỏi.
Cát Khiêm vuốt vuốt đôi má thanh tú bị gió tuyết đông lạnh đến run lên, than nhẹ lẩm bẩm: "Vậy xem ai có thể sống sót."
...
Khi dị tượng có một không hai phát sinh ngoài vòm trời, tuyệt đại đa số võ giả trên Thương Thanh Đại Lục này đều hồn nhiên không hay biết.
Cũng chỉ có rải rác một số tồn tại thần bí, thấy rõ một ít mánh khóe, đều không khỏi rung động, kinh sợ.
Như Ninh Tự Họa, "lão già" trong thần hồn Cát Khiêm...
Chẳng qua là, với năng lực của bọn họ, cũng chỉ đoán được một ít sự tình mơ hồ, mà không biết dị tượng có một không hai này do ai gây ra.
"Xem ra, thật là ta hoa mắt."
Trong ánh chiều tà thâm trầm, Trà Cẩm âm thầm lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
Nàng còn không biết, sở dĩ lúc trước có thể mơ hồ chứng kiến quang vũ rậm rạp bay lả tả từ trên trời cao rơi xuống, kì thực là do "quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật".
Bởi vì người gây ra dị tượng có một không hai kia, ngay tại lầu các hai tầng phía sau nàng.
Hô~
Tô Dịch thở ra một ngụm trọc khí dài, từ lúc ngồi tỉnh lại.
Mồ hôi trên trán hắn lặng yên bốc hơi biến mất, mà sâu trong đôi mắt thâm thúy, vẫn còn lưu lại một vòng hồi hộp.
Lúc trước, hắn dùng Tùng Hạc Đoán Thể Thuật hết sức vận chuyển tu vi, dùng Tha Hóa Tự Tại Kinh ngự dụng toàn bộ lực lượng thần hồn, rốt cục nạy ra một cỗ lực lượng của Cửu Ngục Kiếm, từ đó một lần hành động ngưng tụ "Ẩn mạch" quán thông thể xác và thần hồn.
Nhưng trải nghiệm này cũng khiến hắn cảm nhận sâu sắc "khủng bố của thời khắc sinh tử", hung hiểm đến cực hạn!
"Không ngờ, lực lượng Cửu Ngục Kiếm lại tối nghĩa huyền vi như vậy, chỉ một tia thôi, suýt chút nữa nghiền nát thần hồn ta..."
Tô Dịch nhíu mày, trong đầu không khỏi nhớ lại những gì vừa xảy ra.
Lúc ấy, khi hắn ngưng tụ "Ẩn mạch", chỉ cảm thấy giữa thể xác và thần hồn, như bị vô tận lực lượng kinh khủng bao phủ, 108 Linh Khiếu và mười hai linh mạch đều bị trùng kích như nước biển chảy ngược.
Nếu không phải hắn quyết đoán, thủ vững một tấc vuông linh đài một điểm thanh minh, suýt chút nữa đã ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Và lúc ấy, hắn rõ ràng cảm nhận được, một đám kiếm ý vô ảnh hiện ra, gió lốc lên tận Cửu Thiên.
Khẽ chém một cái, liền cắt đứt một dải ngân hà mênh mông!
Lúc ấy, ngân hà bốc lên, hóa thành vòng xoáy, nghiêng đổ vô tận ánh sao, nhẹ nhàng rơi xuống.
Dị tượng bất khả tư nghị này khiến Tô Dịch cũng không khỏi động dung, cho đến giờ phút này tỉnh táo lại, mới mơ hồ đoán ra một khả năng——
Dị tượng này có liên quan đến việc mình ngưng tụ "Ẩn mạch", dưới sự kích thích của lực lượng Cửu Ngục Kiếm, khiến mình ngưng ra một ẩn mạch độc nhất vô nhị!
Đến khi tâm tình hoàn toàn trong suốt bình tĩnh trở lại, Tô Dịch mới tập trung tâm thần vào đạo ��n mạch trong cơ thể.
Nó ngang qua mười hai linh mạch, dung nhập thần hồn và thể xác, cộng hưởng với 108 Linh Khiếu, cấu kết khí tức tinh khí thần, huyền diệu vô cùng.
"Có được ẩn mạch quả nhiên khác biệt, so với ta khi mới đả thông mười hai linh mạch, thực lực tối thiểu tăng vọt bốn thành."
"Bất quá, quan trọng nhất vẫn là rèn luyện đại đạo căn cơ, lúc này cảnh giới của ta đã vượt xa thời kỳ tương tự ở kiếp trước."
Tô Dịch thầm nghĩ.
Ở tiền thế, vì không thể ngưng tụ nội tình chư khiếu thành linh, khiến hắn bỏ lỡ ẩn mạch như vậy.
Mà hôm nay, tự nhiên không thể so sánh với kiếp trước.
Hơn nữa ẩn mạch vừa thành, như trực tiếp phá vỡ bình cảnh Tụ Khí Cảnh trung kỳ, tùy thời có thể bước vào Tụ Khí Cảnh hậu kỳ!
Hồi lâu, Tô Dịch đứng dậy, khi ra khỏi phòng, trời đã tối đen.
Ở tầng một lầu các, Trà Cẩm đã chuẩn bị cơm tối, hâm nóng rượu.
Dưới ánh đèn, mỹ nhân như ngọc, tú sắc khả xan.
Tô Dịch vừa dùng bữa, vừa nói: "Trịnh Mộc Yêu còn chưa đến?"
Trà Cẩm ngơ ngác một chút, nhớ tới thiếu nữ nóng bỏng như Tiểu Hồ ly tinh, trong lòng có chút phiền muộn, nói: "Công tử tìm nàng có việc?"
"Ta bảo nàng tìm hiểu một chuyện."
Tô Dịch thuận miệng nói.
Trà Cẩm thầm thả lỏng, chợt ngượng ngùng, vừa rồi mình có vẻ hơi nghĩ nhiều...
Không bao lâu, tiếng gõ cửa từ xa truyền đến——
"Tô thúc thúc, ta đến rồi~"