Chương 113
Edit: hanthy915
Sợ nhất là lúc không khí đột nhiên yên tĩnh.
Cố Sanh Sanh kinh ngạc mở to mắt nhìn Thẩm Vọng, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng “meo” kia.
Thẩm Vọng cũng giật thót bởi chính câu nói của mình, chẳng qua đường đường là một tổng giám đốc bá đạo oai phong lẫm liệt, vẻ mặt anh vẫn rất bình đạm, lặng thinh đối mặt với Cố Sanh Sanh.
Chỉ cần anh không xấu hổ, người khác bắt buộc phải lúng túng.
Thật luôn. Biểu cảm của Thẩm Vọng quá mức bình tĩnh, đến nỗi Cố Sanh Sanh bắt đầu nghi ngờ có phải cô đã nghe nhầm không.
Cùng lúc đó, người xem đồng loạt yên lặng trong chớp mắt, rồi bùng nổ ra:
【Tôi mới nghe cái gì đây!!! Aaaaa chết tôi rồi.】
【Cái âm thanh này, hơi chua à nghe.】
【Thì ra chủ phòng có mèo thật hahaha.】
【Lúc nãy chủ phòng chạy sang bên trái, là chồng hay bạn trai vậy?】