Chương 124
Edit: hanthy915
Ánh mặt trời chan hòa chiếu soi qua khung cửa sổ, tạo thành một lớp màng mỏng màu vàng nhạt phủ lên mái tóc của Cố Sanh Sanh, làn da trắng như gốm sứ gần như trong suốt, chỉ có đôi môi là đỏ hồng.
Cố Sanh Sanh đang ngậm một viên kẹo, cánh môi anh đào mút khẽ, mềm mại tựa vũng nước mùa xuân.
Yết hầu khô khốc của Thẩm Vọng trượt xuống.
Mãi cho đến lúc Cố Sanh Sanh nhìn anh mếu máo: "Anh còn ở đó nữa, bánh nguội là mất ăn nhé."
Thẩm Vọng mới chống gậy đi qua. Sống lưng anh thẳng tắp, bước từng bước vững vàng, cây gậy làm tôn lên dáng vẻ uy nghiêm quý phái, trông chẳng khác nào một quý ông bước ra từ phim điện ảnh.
Cố Sanh Sanh lười biếng ngồi lì trên ghế nhìn anh đi đến cạnh mình, điệu bộ hệt như con mèo chiếm chỗ của chủ nhân, không có ý định nhường lại.