Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1029: Đại Thảo Nguyên

"Làm bản gốc, bản này phỏng theo!"

Phương Chính nghe xong, suýt nữa hộc máu. Hắn thầm chửi: Mình đúng là heo mà! Biết rõ thằng cha này hố hàng có tiếng, sao vẫn cứ nhảy hố?

Mặc dù đang chửi thầm, nhưng Phương Chính cũng hiểu. Cà Sa Cẩm Lan còn gọi là "Áo Phật". Nói trắng ra, có cái áo này, mới chính thức được xem là người trong Phật gia! Không có cà sa, thì vẫn chỉ là hạng "tạp nham".

Làm hòa thượng mà không có cà sa, lại không cho hoàn tục, kẹt ở giữa, đúng là khó chịu. Có mấy lần đi sự kiện ở chùa khác, hòa thượng nhà người ta ai cũng khoác cà sa, mình hắn thì không, không biết đã nhận bao nhiêu ánh mắt khinh khỉnh. Bởi vậy, hắn mơ có một cái cà sa muốn chết.

Bây giờ có rồi, dù là hàng nhái, nhưng...

"Đừng mất hứng."

Hệ thống nói:

"Ngươi có chút công đức, nhưng so với Kim Thiền Tử thì là cái thá gì? Người ta từ bỏ Kim Thân, hạ giới thỉnh kinh, công đức cỡ đó. Ngươi đòi cà sa giống hệt, dùng đầu gối nghĩ cũng biết là không thể! Nhưng đừng ghét bỏ, dù là hàng nhái, nhưng cũng là sản phẩm xuất từ tay Thần Nữ đấy!"

Phương Chính nghe xong, mắt sáng lên! Từ tay Thần Nữ? Hắn còn đang nghĩ, hay là hệ thống thấy hắn FA lâu quá, nên biến tướng "khai trai" cho hắn.

Chợt nghe hệ thống nói:

"Chính là Ngọc Nữ, đệ tử tọa hạ của Quan Âm Bồ Tát tự tay dệt. Mặc dù bớt đi không ít bảo bối, nhưng cũng xịn lắm. Áo dệt từ tơ Huyền Minh, thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập. Phía trên khảm 18 viên Ngọc Lục Bảo, 24 viên Lục Mã Não, 36 cặp Lục Phỉ Thúy, điểm xuyết 72 sợi tơ Bích Lục..."

Hệ thống thao thao bất tuyệt.

Phương Chính ban đầu còn nghe say sưa, nhưng càng nghe càng thấy sai sai. Khoan đã... sao mấy thứ đính trên cà sa này... toàn là MÀU LỤC?

Mặc dù hắn là hòa thượng, xác định "FA" cả đời, nhưng cái cảm giác "xanh mơn mởn" này, đừng nói hòa thượng, bất cứ sinh vật giống đực nào cũng thấy lấn cấn.

Hệ thống đang định nói tiếp, Phương Chính vội vàng ngắt lời:

"Hệ thống huynh, món này... không nhận có được không?"

"Không thể!"

Đây là lần đầu tiên hệ thống nói hai chữ này. Trước kia nó toàn mong Phương Chính không nhận để nó "húp" lại.

Phương Chính ngạc nhiên:

"Không thể? Sao lại không thể?"

Hệ thống:

"Nguyên chủ nhân của món này chỉ có một yêu cầu: bất kể là ai, nhận được bằng cách nào, BẮT BUỘC phải tiếp nhận! Hơn nữa, ngươi chắc không muốn nghe hết công dụng của nó à? Phải tin tưởng, hàng của Hệ thống chắc chắn là tinh phẩm!"

"Khoan, gã kia bắt nhận là ngươi nghe à? Ngươi dễ bảo thế sao?"

"Chuyện này... ta trưng thu đồ của người ta, đương nhiên phải nghe ý kiến của người ta. Tóm lại, ngươi phải nhận! Nhớ kỹ, hàng của Hệ thống không thể mua bán, có thể không dùng, nhưng phải nhận!"

Nói xong, Hệ thống lặn mất tăm.

Đồng thời, trước mặt Phương Chính xuất hiện một chùm sáng vàng. Ánh sáng vỡ tan, trong tay hắn là một chiếc cà sa mềm mại. Cà sa chạm vào tay thấy lạnh buốt, nhưng không buốt giá, ngược lại, sờ một lúc, tay hắn lại thấy mát mẻ, sau đó cà sa bắt đầu tản ra nhiệt lượng, duy trì nhiệt độ cơ thể cho hắn.

Hắc! Thứ này cũng không tệ.

Phương Chính vừa tán thưởng, vừa mở cà sa ra, giũ một cái!

Phần phật!

Cà sa mở ra!

Phương Chính bật đèn lên, muốn xem kỹ cái cà sa đầu tiên trong đời! Kết quả, đèn vừa sáng, Phương Chính chỉ thấy trước mắt một mảng xanh rờn!

Cà sa thì màu đỏ, nhưng sợi tơ dệt phía trên lại là màu lục! Cái màu lục này còn phản quang, tựa như không phải sợi tơ bình thường, mà là màu lục ánh kim! Trên áo đính đủ các loại Mã Não, Ngọc Bích, Phỉ Thúy... đủ loại châu báu. Nhìn qua, toàn là màu lục óng ánh, không một chút tạp sắc!

Mặc dù Phương Chính không rành châu báu, nhưng hắn biết, mấy thứ này, giật bừa một cục đem bán, cũng là cả một gia tài!

Đáng tiếc, chúng nó là một phần của cái áo, chỉ được nhìn, không được bán!

Mặc vào không?

Phương Chính choàng thử lên người, chạy ra soi gương.

Ngay lập Kức, mặt hắn đen như đít nồi!

Cái áo này vậy mà tự mang quang hoàn! Ánh sáng màu lục!

Hào quang xanh lè chiếu rọi, cái đầu trọc của Phương Chính cũng phản quang. Thế là trên đầu hắn là một vầng sáng xanh biếc. Nhìn tổng thể, không khác gì "một mảnh đại thảo nguyên, xanh tươi mơn mởn"!

Phương Chính thấy cảnh này, không nói hai lời, giật cái áo ném thẳng xuống giường, mặt tối sầm:

"A Di Đà Phật, thích đi đâu thì đi!"

Nói xong, hắn mặc kệ cái áo này có hàm nghĩa gì, hắn chỉ biết, mặc vào là "mọc sừng" trên đầu!

Thế là cái cà sa vào tay chưa được ba phút, đã bị hắn nhét xuống đáy hòm.

Nằm trên giường, Phương Chính càng nghĩ càng cay. Tân tân khổ khổ cứu bao nhiêu người, rốt cuộc rút ra cái của nợ này. Hắn thấy mình lỗ nặng!

Càng nghĩ càng bực, hắn lại gõ hệ thống:

"Hệ thống huynh, ngươi xác định ngươi không phải hùa với đứa khác chơi ta đấy chứ?"

"Hàng của Hệ thống, nhất định là tinh phẩm!"

"Phi! Tinh phẩm cái đầu nhà ngươi! Một tiểu hòa thượng xử nam ngây thơ như ta, sắp bị ngươi biến thành 'đại thảo nguyên' di động rồi, ngươi còn trơ mặt ra nói là tinh phẩm? Ngươi nghĩ ta mặc cái này ra ngoài, là làm rạng danh Phật môn, hay là làm trò cười cho thiên hạ? Chắc bần tăng còn chưa kịp mở miệng, người ta đã cười ỉa rồi!"

Phương Chính xả một tràng oán khí.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương