Chương 1039: Hung Hăng
Nói xong, Phương Chính dẫn Hồng Hài Nhi rời khỏi nhà Lưu Lão Thực.
Ra cửa, Phương Chính hỏi:
"Tịnh Tâm, ở chỗ con, chuyện này xử lý thế nào?"
Hồng Hài Nhi nhếch mép:
"Con đâu biết... Chuyện trên núi của con đơn giản lắm, nhìn ai không vừa mắt cứ ném vào nồi hầm là xong. Nếu là con, con mà biết vụ này, con ninh nhừ mụ Khâu Bách Hồng kia trước. Sau đó... mặc kệ."
Phương Chính liếc xéo nó:
"Động não đi!"
Hồng Hài Nhi ra sức lắc đầu, rồi nói:
"Động rồi đấy."
Phương Chính: "..."
Gã nhìn ra, thằng nhóc này thật sự không biết làm thế nào, nên mới chơi bài cùn. Nhưng cái kiểu cùn này, ngược lại, có mấy phần "chân truyền" của gã.
Phương Chính ngẩng đầu nhìn trời, thầm nhủ: Hay lắm, Phật pháp cao siêu thì thằng nhóc này chả học được mấy, cái bản lĩnh chơi xấu vô lại thì lại lĩnh hội y bát. Nếu nó mà về lại chỗ Quan Âm Bồ Tát, Bồ Tát thấy cái đức hạnh này, liệu có vượt giới sang đập chết mình không?
Nghĩ đến đây, Phương Chính rùng mình một cái.
"Sư phụ, khoan đi đã, con còn một vấn đề chưa thông."
Hồng Hài Nhi hỏi.
"Hỏi."
"Khâu Bách Hồng không phải con ruột, cho dù sống chung lâu có tình cảm, lão cũng không cần phải 'đào tim móc gan' như thế chứ? Nếu con là lão, con dồn hết tình thương cho Khâu Kim Du mới phải... Đây mới là ruột thịt!"
Phương Chính lắc đầu:
"Con không biết 'yêu'... Khâu Kim Du rất hạnh phúc, tính cách của cô ấy đã định trước đời này sẽ bình yên. Nhưng tính cách của Khâu Bách Hồng lại vặn vẹo. Khâu Lão Bát sợ cô ta sẽ tự hủy hoại đời mình vì cái tính cách đó."
"Ách, vậy thì sao chứ? Mụ ta đã vặn vẹo như vậy... là con, con mặc kệ."
Hồng Hài Nhi nói.
"Con nghĩ vậy, là vì con chưa từng làm cha. Nếu con nhìn một đứa trẻ từ lúc nó đỏ hỏn đến khi trưởng thành, con sẽ không nghĩ vậy nữa. Người cha là trụ cột, là cây đại thụ che trời. Cả đời họ cố gắng che gió che mưa cho con. Mặc kệ trời có rơi mưa đá, dù thân có đầy sẹo, người cha cũng sẽ không lùi bước! Bảo hộ, là trách nhiệm! Trách nhiệm này, không liên quan đến giàu nghèo, mạnh yếu, nó chỉ liên quan đến tình yêu!"
Hồng Hài Nhi khẽ gật đầu:
"Con biết rồi. Nhưng mà... Sư phụ, người cũng không có con, sao người rành chuyện này thế?"
Phương Chính liếc xéo Hồng Hài Nhi:
"Có một 'thằng con' báo hại như ngươi, còn cần đứa khác à?"
Hồng Hài Nhi: "..."
Phương Chính tiếp:
"Lời này là sư phụ ta nói. Khi người nói, ta chỉ coi là nói suông. Nhưng càng ngày, vi sư càng tiếp xúc với nhiều chuyện, sau khi có các con, vi sư mới thật sự hiểu được ý nghĩa của lời này..."
"Ý nghĩa gì ạ?"
Hồng Hài Nhi ngửa đầu hỏi.
Ánh mắt Phương Chính trở nên thâm thúy, gã nghiêm túc nói:
"Nuôi con, ngoại trừ việc tự tìm phiền phức, thì... không có tác dụng gì khác!"
Hồng Hài Nhi đang chuẩn bị lắng nghe một tràng triết lý sâu xa, kết quả chỉ nhận được một câu như vậy. Cái cú "cua gắt" này, suýt nữa làm hắn trẹo cả lưng!
Hồng Hài Nhi định cãi, nhưng nghĩ lại... hình như cũng không sai. Cha mẹ móc tim móc phổi, đổi lại được gì? Con cái lớn lên, kết hôn sinh con, sống cuộc đời của nó. Cái gọi là hiếu thuận, mấy ai làm được?
Mặc kệ Hồng Hài Nhi đang nghĩ gì, Phương Chính đã dẫn nó đi tới cửa nhà Khâu Bách Hồng lần nữa.
Còn chưa vào cửa, đã nghe tiếng Khâu Bách Hồng la hét:
"Không được đi! Trả tiền đây rồi mới được đi!"
"Không được đi? Tao cứ đi đấy, mày làm gì được tao?"
Gã đàn ông vừa chơi mạt chược với Khâu Bách Hồng quát lại.
Khâu Bách Hồng giận dữ:
"Hắc! Từng thấy vô liêm sỉ, nhưng chưa thấy ai trơ tráo như ông! Sao hả? Ván cuối tôi thắng lớn, ông lập tức lật bàn không chơi, ý gì? Chơi xấu à?"
Mụ quay sang hai người còn lại:
"Các người nói một lời công bằng xem, có ai đánh mạt chược kiểu đó không?"
Hai người kia mặt mày cổ quái, nhưng không lên tiếng, rõ ràng là không muốn nhúng vào vũng nước đục này.
Thấy đồng bọn im re, gã đàn ông (tên Bao Ngọc Khánh) lại thấy chồng Khâu Bách Hồng không có nhà, lập tức lên mặt:
"Thua ván cuối không trả tiền là chuyện bình thường! Mà lẽ ra mày phải trả tiền cho hai người bọn họ mới đúng! Còn nữa, ăn nói cho sạch sẽ vào! Ai chơi xấu hả?!"
"Miệng tôi không sạch? Bao Ngọc Khánh, miệng ông mới bẩn đấy! Cái loại đi nhà xí ăn cơm mà không thèm đánh răng!"
Khâu Bách Hồng chửi đổng.
Bao Ngọc Khánh nghe xong, lông mày dựng ngược, giơ tay tát một cái!
Bốp!
Khâu Bách Hồng bị cái tát làm cho lảo đảo!
Bao Ngọc Khánh mắng:
"Phi! Cái tát này là dạy mày cách ăn nói! Mày thật sự tưởng nhà mày vẫn như xưa à? Trước kia mày đắc tội với người ta, còn có lão Khâu Lão Bát lết đến cửa xin lỗi! Mọi người nể mặt lão nên mới bỏ qua! Giờ mày ra ở riêng rồi, mà vẫn phách lối như thế? Khâu Lão Bát nuông chiều mày, chứ tao không nuông chiều mày!"
"Ông... ông dám đánh tôi?"
Khâu Bách Hồng ôm mặt, mắt đỏ ngầu.
"Đánh mày thì sao? Có tin tao đánh tiếp không?"
Bao Ngọc Khánh xắn tay áo lên, ra vẻ muốn xông tới!
Khâu Bách Hồng tuy hung hăng, nhưng chung quy vẫn là phụ nữ, miệng thì mạnh chứ gan thì bé. Thấy Bao Ngọc Khánh muốn động thủ thật, mụ lập tức sợ hãi.
Hai người kia thấy sắp có ẩu đả, vội vàng can ngăn, kéo Bao Ngọc Khánh ra:
"Thôi thôi, mỗi người bớt nói một câu."
"Nể mặt lão Khâu Lão Bát, hôm nay tao tha cho mày!"
Bao Ngọc Khánh hừ hừ hai tiếng, lúc này mới chuẩn bị rời đi.
Hồng Hài Nhi nhìn Phương Chính, Phương Chính phất tay, ra hiệu cứ xem tiếp.
Khâu Bách Hồng bị bạt tai ngay trước mặt người khác, một cỗ oán khí bốc lên ngùn ngụt. Tính cách của mụ vốn đã cực đoan, mọi oán niệm dồn lên não, mụ cắn răng, chạy thẳng vào bếp, không lâu sau, rống to một tiếng rồi lao ra.
Bao Ngọc Khánh nghe tiếng, quay đầu lại, chỉ thấy Khâu Bách Hồng đang lăm lăm con dao phay lao đến!