Chương 1051: Thôn Không Người
Nhấn kiểu gì màn hình cũng trơ ra, tựa như đã chết máy!
Từ Tấn lập tức trợn tròn mắt, ấn giữ nút nguồn để 'reset'. Sau đó cố mở lại, nhưng cũng không thể ấn mở được!
Cái này…
Từ Tấn thầm mắng to: Đúng là nhà dột gặp mưa bão, muốn hại chết lão nương mới vừa lòng sao? Cmn, hàng hiệu gần chục củ mà cũng 'chết' vì lạnh? Chờ chút, chờ chút là sẽ được thôi…
Kết quả chờ mười mấy giây, điện thoại đột nhiên tối sầm lại, vô luận Từ Tấn ấn thế nào, điện thoại cũng không phản ứng. Cô ấn giữ nút nguồn, điện thoại mới phản ứng, kết quả lại là... màn hình khởi động!
Chuyện quái gì đây?
Từ Tấn ngẩn người, có điều đột nhiên nhớ tới, có vẻ như nhiệt độ quá thấp, điện thoại sẽ tự động sập nguồn!
Hôm nay là mồng bảy tháng chạp, là ngày lạnh gần nhất, điện thoại bị lạnh tới tự ngắt cũng không kỳ quái!
Nghĩ tới đây, Từ Tấn thực sự muốn khóc, trời đông giá rét, lạnh tới thấu xương, nhưng lại không dám dừng bước, chỉ có thể co chân chạy thục mạng. Bước vào trong thôn, Từ Tấn còn sợ bị đuổi kịp, thế là tùy tiện chọn một ngã rẽ, rẽ ngoặt mấy cái.
Quả nhiên, Từ Tấn chạy như thế, hai người Mã Nguyên, Đàm Minh chạy đuổi theo sau lập tức bị cắt đuôi…
Thời gian dần qua, tiếng hô hoán lờ mờ đã dứt, chỉ còn lại một mảnh tiếng gió rít gào. Trong đêm đen, thôn xóm tối mịt, những căn nhà như hóa nhà ma trong phim kinh dị, Từ Tấn nhìn mấy cái nhà, vẫn không lấy nổi dũng khí bước vào, bởi rất nhiều nhà… đều có chó…
Cuối cùng, Từ Tấn nhìn thấy một cái nhà có sân tương đối rộng rãi sáng tỏ, cắn răng một cái, Từ Tấn bước vào:
"A Di Đà Phật, Vô Lượng Thiên Tôn, Hạo Thiên Thượng Đế… ai cũng được, phù hộ con… Con thề, từ nay không bao giờ 'phượt' đến mấy chỗ khỉ ho cò gáy này nữa, quá dọa người rồi…"
Từ Tấn nói nhỏ, đi tới trước cửa nhà.
Gâu gâu gâu!
Đột nhiên, một hồi sủa loạn vang lên, tiếng xích sắt kéo lê trên đất, một con chó cỏ vọt ra!
"A!"
Từ Tấn bị dọa tới bật thốt, chó lớn một đường vọt tới, kết quả bị xích sắt hạn chế, chó lớn bị giật trở lại. Từ Tấn nhìn cái miệng chó gần trong gang tấc, kém chút sợ phát khóc.
Cũng may Từ Tấn không phải trẻ nhỏ, kinh hãi xong liền bình tĩnh lại, mặc cho chó lớn sủa loạn, tranh thủ bò lui lại.
Một cơn gió lạnh thổi tới, Từ Tấn không kìm được mà run rẩy, trời lạnh như vậy, không có áo khoác, Từ Tấn đã có chút không gánh nổi, bờ môi lạnh tới thâm tím.
Liếc qua cách không xa, Từ Tấn ngạc nhiên phát hiện, cửa không khóa!
Quá… quá tốt rồi, không chết rét được rồi! An tâm chờ cảnh sát là được.
Trong chớp mắt này, Từ Tấn bật khóc, đứng trước sự rét lạnh, con chó lớn kia đã không còn trở nên đáng sợ nữa.
Mà Từ Tấn nhanh chóng tính toán, cái xích này chỉ dài bảy tám mét, căn bản không đủ để nó đi tới cửa. Nói cách khác, cô chỉ cần vòng qua đoạn này, đi tới cửa là có thể an toàn.
Nghĩ tới đây, Từ Tấn 'parkour' qua bức tường rào thấp, từ trong vườn vòng qua phạm vi 'tấn công' của con chó lớn, sau đó mở cửa, vào nhà.
Trong nháy mắt vào nhà, Từ Tấn lập tức cảm thấy một luồng ấm áp bao lấy, cả người không nhịn được mà run lên vui sướng. Từ Tấn chưa từng phát hiện, hóa ra ấm áp lại xa xỉ và dễ chịu như thế!
Từ Tấn vừa vào phòng, chó lớn bên ngoài lại kêu một hồi, có điều có lẽ vì biết bản thân không thể làm gì hơn, chỉ có thể mặc cho 'nữ tặc' kia muốn làm gì thì làm, hoặc có thể là do quá lạnh, ngay cả chó cũng không chịu nổi, cho nên nó liền trốn về ổ chó.
Thôn xóm đen tối lại lần nữa lâm vào yên tĩnh…
Từ Tấn ngồi trong phòng, không hề động vào đồ của chủ nhà, đồng thời nghĩ xem sau này có nên quay lại một chuyến, cảm ơn người đã đã không khóa cửa. Ngay khi Từ Tấn suy nghĩ linh tinh, chó lớn bên ngoài đột nhiên vọt ra, sủa gâu gâu như điên, thậm chí còn hung hăng hơn so với lúc cô tới.
Mấy người Mã Nguyên đuổi tới rồi sao?
Từ Tấn thầm run lên, mặt tuyết bên ngoài xuất hiện hai cái bóng!
Đám Mã Nguyên đuổi tới?
Từ Tấn thầm run lên, tranh thủ trốn đi.
Đồng thời lén nhìn qua cửa sổ ra ngoài, vừa nhìn, Từ Tấn liền thả lỏng lại, hai người bên ngoài kia rõ ràng khôi ngô hơn Mã Nguyên, bên người còn đeo một cái túi sách. Nhưng cảnh kế tiếp, lại khiến Từ Tấn càng lạnh hơn…
…
Mười phút trước, trong một góc khác trong thôn, chiếc xe bán tải từ từ mở cửa, tiếp đó là hai người len lén từ trong đi ra, một trong hai đeo một cái túi đen, người còn lại cũng cầm thứ gì đó đen xì.
Một người trong đó mặc quần Jean thật dày, áo khoác lông màu đen, trên đầu đội một cái mũ rộng vành, vành mũ ép thấp, trong màn đêm chỉ có thể nhìn thấy một mảnh lấm tấm đen, thêm vào một đôi mắt phát sáng.
Người còn lại mặc một cái áo khoác xanh lục, đội một cái mũ lông đen, mũ kéo chùm lỗ tai, hà hơi sưởi ấm tay, thấp giọng mắng:
"Con mẹ nó, thời tiết chó chết, sao mà lại lạnh thế cơ chứ? Khó trách cả chó cũng không thèm ra ngoài!"
"Trịnh Nguyên, mày có thể bớt nói hai câu thì chết à? Thời tiết mắc dịch này, càng nói càng lạnh… cũng may, hôm nay chúng ta không phí công chịu khổ rồi."
Người đội mũ rộng vành dậm chân, nhìn qua thôn xóm tối om nói:
"Hết thảy đều trong kế hoạch!"
"Phương Khuê, mày đúng là quá đỉnh, lại biết thôn này hôm nay không có người! Chẹp chẹp, mẹ nó mất công đi dạo mấy thôn, cơ mà không sao, hôm nay 'bội thu' rồi!"
Trịnh Nguyên nói.
"Tao có thằng bạn là người thôn này, thấy nó đăng 'phây' nói cả thôn lên núi! Trước kia cũng thấy nó đăng không ít ảnh chụp trong làng, tao nói cho mày biết, Nhất Chỉ thôn này nổi tiếng giàu có vùng này. Không nói đâu xa, nhà nào cũng nuôi chó. Tao đã sớm muốn tới nơi này 'làm một mẻ' rồi, tiếc là vẫn chưa có cơ hội."
Phương Khuê nói tới đây, mặt liền lộ vẻ đắc ý.
"Vậy còn lảm nhảm làm gì? Lên thôi, hôm nay chó thôn này là của tao!"
Nói tới đây, Trịnh Nguyên nhướn mày, thấp giọng nói:
"Mày nói thôn này nổi tiếng giàu có?"
Phương Khuê nghe xong, lập tức hiểu ý Trịnh Nguyên, cười hắc hắc nói:
"Người khác tao không biết, nhưng nhà thằng bạn kia của tao mới mua xe. Huống chi, đây là thôn du lịch, làm du lịch có thể không có tiền sao? Hơn nữa, mày nhìn nhà cửa trong thôn này xem, có cái nhà nào là 'nghèo' không?"
Trịnh Nguyên nhìn qua bốn phía, nhếch môi gật đầu:
"Hay là... 'làm' luôn một chuyến?"
Hai người hiểu ngầm cùng cười một cái.
Sau đó, hai người liền thu đồ đạc, chọn một nhà đi tới, vừa tới trước cổng, liền nghe được tiếng chó sủa phẫn nộ từ trong nhà truyền ra, tiếp đó là một con chó cỏ lao ra, con chó này rất lớn, một thân lông lá xum xê, miệng rộng mở ra sủa như điên.