Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1058: Súc Sinh

Trịnh Nguyên cũng ngẩn ra một lúc, kêu lên:

"Mày... Mày định làm gì? Tao kêu mày trừng trị con súc sinh đã giết cha mẹ tao! Không phải trừng phạt tao!"

Phương Chính đan hai tay vào nhau, nghiêm nghị nhìn vào mắt Trịnh Nguyên, hỏi:

"Thí chủ thực sự không nhớ chuyện xảy ra đêm đó?"

"Chuyện gì xảy ra? Tao không nhớ gì cả! Mẹ nó, đêm đó tao say khướt!"

Trịnh Nguyên hét lên.

Phương Chính nhìn chằm chằm vào mắt hắn, gặng hỏi từng chữ:

"Cậu không nhớ sao?"

Trịnh Nguyên trợn to hai mắt nhìn Phương Chính, hắn vốn là tức giận vô song, dần dần trong cơn tức giận cũng có một tia lý trí, sau đó, một tia sợ hãi bắt đầu nổi lên. Nỗi sợ hãi đó không phải là sợ người trước mặt, cũng không phải là sợ Bồ Tát, mà là sợ phải đối mặt với kí ức thật sự!

"Cậu không nhớ thật à?"

Phương Chính tiếp tục hỏi.

Giọng nói này dường như có ma lực nào đó, khi Phương Chính hỏi, Trịnh Nguyên không thể không nhớ lại những sự kiện của đêm đó. Càng đến gần ký ức đó, hắn càng sợ hãi, dường như thứ hắn sắp nhìn thấy không phải là ký ức, mà là một cơn ác mộng kinh hoàng! Hắn cố gắng không nghĩ nữa, và hét lên khàn khàn:

"Tao nhớ rằng những tên khốn đó đã giết cha mẹ tao! Chính là chúng! Là chúng! Là bọn chúng!"

Phương Chính khẽ lắc đầu hỏi:

"Có thật là bọn họ không?"

Nghe vậy, con ngươi của Trịnh Nguyên đột nhiên giãn ra, rồi trong tâm trí như vực thẳm không đáy sâu thẳm, nó nổ tung một tiếng nổ, ký ức về hắn đã chôn sâu bao nhiêu, bao nhiêu dối trá che đậy đều lộ ra!

Kỉ niệm đó tràn ngập tâm trí hắn như thác lũ, và trong khoảnh khắc đó, hắn lại một lần nữa trở về trong đêm mà hắn không bao giờ muốn đối mặt!

"Cút!"

Trịnh Nguyên cầm mã tấu chém một người lăn xuống đất, hai mắt đỏ bừng, khí thế hung hãn như quỷ, khiến năm người đối diện sợ hãi lui về phía sau, không dám tiến lên!

"Tao không quan tâm mày làm việc cho băng đảng nào, cũng không quan tâm tao trước đây đã xúc phạm mày ra sao! Nhưng đừng có đắc tội đến tao. Ai có ý kiến, tao chém chết! Cút cho tao!"

Trịnh Nguyên rống lên.

"Trịnh Viễn, mày đừng vênh váo, chúng tao không trị được mày, nhưng sớm muộn gì cũng có người tới trị mày!"

Sau một lời nói tàn nhẫn, những kẻ kéo theo đồng bọn đến trả thù suýt chút nữa bị chém, đã bỏ chạy.

Trịnh Nguyên đóng cửa lại, chửi bới:

"Phế vật!"

Trịnh Nguyên nói xong liền vác dao đi vào phòng khách, vừa vào phòng khách liền nhìn thấy mẹ mình ngồi ở đó mặt không có chút máu, bà không khỏi run lên, nước mắt rơi xuống nhìn Trịnh Nguyên. Ánh mắt thiếu đi vài phần cưng chiều, nhiều hơn vài phần thống khổ:

"Tiểu Viễn, con... Con làm sao vậy? Sao lại dùng dao chém người ta? Con không phải nói cố gắng học tốt sao?"

Trịnh Nguyên thản nhiên ném con dao sang một bên, nói:

"Con học tốt, nhưng có người học không tốt đến tìm con. Đương nhiên con sẽ cầm dao bảo vệ gia đình."

"Được rồi! Đừng nói dối! Mày thật sự nghĩ mọi người không biết những việc mày đã làm? Kéo theo một đám 'trẻ trâu', xưng danh là xã hội đen. Mày thực sự nghĩ mày là xã hội đen? Gây rắc rối khắp nơi! Mày chỉ là một thằng lưu manh đường phố! Bây giờ thì sao, kẻ thù đã đến cửa, tao nghĩ, gia đình chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị mày dồn vào chỗ chết!"

Bố Trịnh Nguyên vỗ bàn một cái, giận dữ mắng mỏ.

Trịnh Nguyên đã uống một bụng rượu, trên người mùi rượu nồng nàn, không phục nói:

"Tôi làm sao? Của cải cha mẹ người ta mấy chục triệu, trăm triệu! Các người có cái gì? Không cho tôi được cái gì. Tôi tự 'cày' bằng chính đôi tay của mình thì có gì sai? Đừng nói với tôi bất cứ đạo lý nào, các người hiểu đạo lý nhưng cũng chỉ là một nhân viên văn phòng quèn! Chỉ có sức mạnh mới là đạo lý trên thế giới này!"

"Tiểu Viễn, sao con có thể nói chuyện với bố như thế? Bố cũng là vì muốn tốt cho con!"

Mẹ của Trịnh Nguyên nói.

Trịnh Nguyên rũ mắt lườm sang:

"Tốt cho tôi? Muốn tốt cho tôi thì nên chuẩn bị tài sản mấy chục triệu đi, để tôi tiêu xài! Nếu không có, tôi sẽ tự mình tìm. Bây giờ tôi nói cho các người biết. Trước đây các người là cha mẹ của tôi, còn bây giờ tôi có thể nuôi sống bản thân mình! Cái gia đình tan nát này, sống được thì sống, sống không được thì giải tán!"

Ba!

Bố của Trịnh Nguyên vung tay lên tát hắn! Trịnh Nguyên trực tiếp lảo đảo, ông chỉ Trịnh Nguyên chửi:

"Đồ súc sinh! Tao sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước không nên giữ thứ nghiệt chủng như mày lại!"

"Ông đánh tôi?"

Trịnh Nguyên che mặt, hai mắt đỏ bừng.

"Trước kia mày đánh nhau, ẩu đả, phá hoại, tao không nỡ đánh mày, tưởng mày còn trẻ, dốt nát. Đâm chết cô giáo chủ nhiệm lớp, tao phá sản giúp mày bồi thường người ta, nhưng tao vẫn không đánh mày vì nghĩ mày chưa thành niên. Lúc trước cảnh sát Trần nói với tao, rằng tao đã quá nuông chiều mày nên sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra. Đáng tiếc, lúc đó tao đã không nghe lời... Nếu tao nghe lời, tao đã đưa mày vào tù vài năm rồi mới ra! Bây giờ tao hiểu rồi. Trước đây tao sai lầm. Bắt đầu từ hôm nay, mày ở nhà 'tự kỷ' cho tao, không được phép đi đâu!"

Cha của Trịnh Nguyên nói.

"Ông nói không được đi thì không được đi? Vừa hay tôi muốn đi ra ngoài!"

Trịnh Nguyên nóng nảy, trực tiếp bước ra ngoài cửa.

"Mày quay lại cho tao!"

Bố Trịnh Nguyên duỗi tay ra kéo, Trịnh Nguyên hất cánh tay lên ném bố ấy xuống đất rồi tông cửa xông ra.

Lúc này bố Trịnh Nguyên tiện tay sờ sờ, tìm được sào phơi đồ, cầm sào lao tới Trịnh Nguyên.

XOẢNG! Một tiếng, thanh treo quần áo bị đập và vặn vẹo thành 90 độ!

Trịnh Nguyên lúc này mới thật sự phát hỏa, nhấc chân đạp vào bụng cha mình, đạp cha ngã xuống đất, chửi mắng:

"Lão già, mày còn dám đánh tao? Cho mày biết hôm nay ai là cha!"

Sau đó, lúc Trịnh Nguyên định lao vào, mẹ hắn chạy lại ôm lấy hắn ta khóc lóc:

"Đừng đánh, đừng đánh nữa, mày định giết chết bố mày đấy à!"

"Giết chết là tốt rồi! Tài sản của lão tuy không nhiều, nhưng 'thịt muỗi cũng là thịt'! Có đỡ hơn không!"

Trịnh Nguyên hô to bổ nhào tới.

Cha hắn nghe xong thì thật sự tức giận đến chết đi sống lại, vừa chửi mắng đứa con bất hiếu vừa định cầm con dao lên chém!

Mẹ của Trịnh Nguyên hét lên:

"Không! Nó là con trai tôi!"

Vừa nói, mẹ Trịnh Nguyên đã đứng trước mặt Trịnh Nguyên.

Cha của Trịnh Nguyên hiển nhiên không có ý định đâm chết con trai mình, không nhanh không chậm dừng lại, sợ hãi nói:

"Tránh ra! Hôm nay, tôi muốn chém chết tên súc sinh này!"

Mẹ của Trịnh Nguyên lắc đầu nói:

"Muốn chém chết thì chém chết tôi đi!"

Cha của Trịnh Nguyên chưa kịp nói thì đã nghe thấy Trịnh Nguyên hét lớn:

"Không cần, trước tiên tôi chém chết cái lão già này!"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương