Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1095: Mẹ Mày Chứ, Ngồi Xuống!

Bát Thần gật đầu, sau đó hai người đều không nói gì, hiển nhiên là đang chuẩn bị.

Tiểu Huân liếc Phương Chính, cũng không biết nói gì, đành tập trung chuẩn bị.

Cùng lúc đó, Cá Mặn báo cáo với Phương Chính:

"Đại sư, tôi tìm được rồi."

"Nhanh như vậy? Mau mở ra nhìn xem bên trong có bánh kem hay không!"

Phương Chính nói.

"Không cần nhìn, bên trong không có bánh kem."

Cá Mặn nhìn cái bệ bánh đã bị liếm sạch sẽ, đau khổ nói. Nó thầm nghĩ, Phương Chính không có thấu thị, sao nó làm gì hắn cũng biết cả? Còn dùng cách này để thử nó nữa chứ, thật là... quá đáng!

"Bánh kem đâu?"

Phương Chính ngơ ngác. Chẳng lẽ tên kia nói dối? Hay là chỗ đặt đồ và chỗ Cá Mặn ở không phải là một?

Cá Mặn ngượng ngùng:

"Đại sư, đây là điều tôi muốn sám hối... cái bánh kem đó, bị tôi ăn rồi."

Phương Chính vội! May là hắn không có tóc, nếu không chắc tóc đã dựng hết lên rồi! Hắn hỏi nhanh:

"Ăn rồi?"

"Đúng vậy... Ăn cũng được, nhưng hai cái ống chất lỏng kia thì chả ra sao, như nước lã ấy. Chắc là đồ trang trí... không dễ tiêu hóa."

Cá Mặn oán giận.

Phương Chính vẻ mặt kỳ dị! Nghe gã kia nói thì quả bom lỏng sẽ nổ khi hai loại chất lỏng gặp nhau. Mà xem ra, Cá Mặn đã uống hết sạch, nhưng ở trong bụng nó lại không bị nổ! Chẳng lẽ cách Cá Mặn uống không đúng? Hay lúc nó ăn thì hai loại chất lỏng còn chưa hóa lỏng hoàn toàn? Hoặc trong bụng nó có nhiều bơ nên chúng bị tách ra?

Phương Chính xoa mày, phức tạp thật. Không phẫu thuật con cá này ra thì không biết trong bụng nó thế nào. Nhưng phức tạp hơn là... nó đã ăn cả quả bom! Hắn không biết nếu bom nổ trong bụng nó thì sẽ thế nào...

Vì thế, Phương Chính hỏi Cá Mặn:

"Cá Mặn, nếu trong bụng con là bom thì sẽ thế nào?"

Cá Mặn ngạc nhiên:

"Bom? Bom hạt nhân á?"

"Không khủng như vậy."

Phương Chính nói.

Cá Mặn không cho là đúng:

"Kể cả là nó thì cũng không sao. Năng lượng cấp thấp như thế không ảnh hưởng tới tôi. Mà, đại sư, thầy hỏi cái này làm gì?"

Phương Chính yên tâm, cười nói:

"Vậy là tốt rồi. Nếu lát nữa bụng con không thoải mái, cứ đánh rắm là được."

Cá Mặn thấy kỳ lạ thế nào ấy, nó liên tục đặt câu hỏi, nhưng đáng tiếc, Phương Chính không trả lời.

Bên kia, cơ trưởng hỏi bọn cướp:

"Đã bay lên rồi, được chưa?"

"Cao hơn nữa!"

Bọn cướp kêu lên.

Mọi người khẩn trương nhìn, có khi đây sẽ là lần cuối cùng đi máy bay trong đời! Hy vọng duy nhất chính là xuất hiện kỳ tích!

Đúng lúc này, một tiếng hét lớn vang lên:

"Bay cái gì nữa? Hạ cánh đi!"

Mọi người run rẩy. Không cần nhìn cũng biết là tên hòa thượng ngốc nghếch kia rồi!

Mọi người âm thầm mắng to: "Mẹ kiếp, thầy có thể câm miệng không? Chê chúng ta chết chậm à? Vừa có chút hi vọng đã bị thầy dập tắt!"

Quả nhiên, bọn cướp cũng phát điên:

"Mày còn nói nữa, tao nổ chết mày!"

Phương Chính vừa muốn mở miệng, đã nghe cả đám người đồng thời hô:

"Thầy ngồi xuống mau!"

Phương Chính bị chặn họng. Nhìn quanh, lúc này hắn mới phát hiện, hai ông cháu Tiểu Huân và Bát Thần vừa mới nói chuyện giờ đã tản ra. Chỉ có một bà lão dựa vào bên cửa sổ mỉm cười nói:

"Phương Chính đại sư, tôi tin thầy. A Di Đà Phật..."

Phương Chính cảm thấy ấm áp, đáp lễ:

"A Di Đà Phật."

Phương Chính ưỡn ngực, mặc kệ ánh mắt khó hiểu, phẫn nộ, hay sợ hãi của mọi người, trực tiếp đi thẳng về phía bọn cướp. Trong nháy mắt ấy, hắn như trở về thời thơ ấu, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, một đoạn ký ức chợt lóe lên.

"Sư phụ, thầy nhìn con cá kia kìa, nó khờ quá! Lại bơi ngược dòng."

Phương Chính nhỏ tuổi chỉ vào một con cá trong suối, cười nói.

Đứng ở bờ suối, Nhất Chỉ Thiền Sư mặc bộ tăng y cũ kỹ, xoa đầu Phương Chính:

"Con nghĩ là nó ngốc ư?"

Phương Chính gật đầu:

"Vâng ạ, ngốc thật ý."

"Haha, vậy chúng ta đi theo nó xem nó ngốc thế nào nhé."

Nhất Chỉ Thiền Sư cũng cười.

Phương Chính nghe thầy dẫn đi xem cá nên rất vui, liên tục vỗ tay.

Đây là một dòng suối rất nhỏ, con cá không to lắm. Người xuất gia không sát sinh, cho nên hắn chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Dòng suối nhỏ và dốc, ngay cả cá cũng rất khó bơi ngược dòng. Nhưng con cá vẫn luôn kiên trì, không ngừng nỗ lực...

Phương Chính và Nhất Chỉ Thiền Sư kiên nhẫn đi theo nó. Nửa ngày sau, nó bơi đến một chỗ nước thoai thoải, tìm một bụi cỏ rồi chui vào.

Phương Chính buồn bực:

"Nó bơi xa thế chỉ để chui vào một đống cỏ thôi ạ? Ngốc thế không biết?"

Nhất Chỉ Thiền Sư lắc đầu, chưa nói gì.

Không bao lâu, con cá kia chui ra, hình như bơi chậm hơn.

"Sư phụ, nó bị sao á?"

Phương Chính phát hiện ra điều gì đó.

"Cuộc đời nó sắp chấm dứt rồi."

Nhất Chỉ Thiền Sư chắp tay trước ngực, niệm kinh.

Phương Chính không hiểu ý thầy, nhưng cũng niệm theo. Hắn không nhắm mắt mà vẫn nhìn. Quả nhiên, không bao lâu, con cá đã chết. Hắn thấy tim mình như bị bóp lại, rất khó chịu, lau mũi sụt sịt nói với thầy:

"Sư phụ, vì sao ạ? Cực khổ bơi lên rồi chết... Ngốc quá."

Nhất Chỉ Thiền Sư chưa nói, mà dẫn Phương Chính đi tới cạnh đống cỏ dại, nhẹ nhàng đẩy ra cho hắn xem.

Hắn cúi xuống, thấy có rất nhiều trứng cá trong suốt, mới bừng tỉnh kêu lên:

"Nó đẻ trứng!"

Nhất Chỉ Thiền Sư gật đầu:

"Dòng suối phía dưới chảy xiết, còn có thiên địch, nó không đẻ được. Nên nó phải bơi ngược dòng. Dù tất cả mọi người mắng nó ngốc, nó vẫn kiên trì, dũng cảm tiến tới. Nơi này không có thiên địch, không có nước chảy xiết, còn có một cái giường tự nhiên. Rất nhiều lúc, không phải mọi người cho rằng đúng thì là đúng. Xuôi dòng chỉ cần theo dòng chảy, nhưng ngược dòng lại cần dũng khí và ý chí kiên định! Đồng thời, nó không cần quá nhiều lý do, một là đủ rồi! Giờ con còn nghĩ nó ngốc sao?"

"Ơ... Sư phụ, con quyết định mỗi ngày đều tới đây!"

Phương Chính gãi gãi đầu, ngây ngô cười.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương