Chương 1099: Pháp Tương Tự
Hòa thượng có tiền mà lại ngồi khoang bình thường? Hòa thượng "trâu bò" mà nhìn bề ngoài như một đứa trẻ con? Nghĩ đến những đánh giá trên mạng về Phương Chính, gã trầm mặc.
Đúng là Phương Chính không nghĩ nhiều như Bát Thần. Hắn ghé vào cửa sổ, nhìn bên ngoài, chép miệng:
"To thật, nhưng phong cảnh hơi kém."
Cậu trẻ tuổi theo bản năng đạp phanh, suýt nữa ngất, nhịn không được nói:
"Đại sư, đây là biệt thự Baburong, là do đại sư quốc tế xây dựng đó. Phong cảnh thầy nhìn đều là mời đại sư cấp quốc tế đến thiết kế đó."
Phương Chính chắp tay trước ngực, cười:
"A Di Đà Phật, ha hả, thì ra là thế, là bần tăng không hiểu."
Cậu trẻ tuổi hoàn toàn dừng xe, nức nở:
"Đại sư, tôi sai rồi, thầy đừng trêu tôi được không?"
Phương Chính cứng họng. Hắn hoàn toàn không biết mình trêu đùa chỗ nào. Hắn nói thật, nhưng sau đó cảm thấy mình sai, không nên chê bai ngay trước mặt chủ nhà, nên mới uyển chuyển xin lỗi. Sao thằng bé này sợ sắp khóc thế?
Bên cạnh, Bát Thần hiểu ra, cười:
"Đại sư, thầy là khách quý, cậu ấy chỉ là chân chạy. Thầy xin lỗi, nhưng cậu ấy không nhận nổi đâu. Nếu bị truyền ra ngoài là cậu ấy mất việc đấy. Địa vị của thầy cao, đúng là đúng, sai cũng là đúng."
Phương Chính nhăn mày:
"Vậy thí chủ quay xe đi."
"Đại sư, tôi không làm gì mà, sao lại quay xe ạ?"
Cậu ta khóc thật...
Phương Chính hoàn toàn bó tay, nói nhanh:
"Ý bần tăng là bảo thí chủ quay xe về. Bần tăng xuất thân bần hàn, không ở được nơi này. Thí chủ yên tâm, không ai trách đâu, bần tăng sẽ nói với Tỉnh Nghiên."
"Ôi, sao được chứ? Đại tiểu thư bảo chúng tôi phải chăm sóc thầy..."
Cậu trẻ tuổi cũng hiểu, tuy đối phương rất trẻ, nhưng là đại sư thật. Cậu ta vội lái xe về phía trước như sợ Phương Chính chạy mất...
Phương Chính cạn lời, nhưng ý hắn đã quyết. Hắn hơi mỉm cười, đẩy cửa xe, rồi gọi Bát Thần.
Bát Thần còn đang ngẩn người, bởi vì gã thấy cậu chàng kia vẫn đang... lái "không khí". Chiếc xe vẫn đứng yên! Nhìn Phương Chính, gã lại nhớ đến đám cảnh sát kia. Gã cung kính chắp tay, theo Phương Chính xuống xe.
Đồng thời, Phương Chính gọi điện thoại cho Tỉnh Nghiên, bảo cô là mình "tự nhảy xe", đừng trách cậu bé đáng thương, hắn muốn cùng bạn đi dạo. Sau đó, hắn cúp máy, trong nháy mắt ấy như nghe thấy đầu bên kia có người rít gào...
Cậu lái xe tên là Vương Xán. Giờ cậu đang rất buồn bực và hoang mang. Cậu hoàn toàn không nghĩ ra, Phương Chính đã đi như thế nào!
Cùng lúc đó, ở một tòa biệt thự kiểu Âu cách đó không xa, một người đàn ông tay đút túi quần, lông mày nhướn lên:
"Đó là xe của tập đoàn Tỉnh thị bên kia?"
"Vâng ạ!"
Một quản gia cung kính đứng bên cạnh.
"Đi tra xem họ tiếp đãi khách quý nào mà lại đưa đến nơi này."
Nếu Bát Thần ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra người này chính là kẻ mặc vest đã ra lệnh bắt mình năm đó: Hạ Thiên Tinh!
Phương Chính không phải không thích nơi ở xa hoa. Quan điểm của hắn là, hoặc không vào hồng trần, hoặc đã vào mà lại đứng ngoài, thì vào để làm gì? Đã vào thì phải vào thật sâu, thể nghiệm nhân sinh trăm thái, mới có thể tôi luyện thành thép.
Điều duy nhất khiến hắn khó chịu chính là những hoa cỏ nhân tạo kia, chúng quá gượng ép. Đi ra khỏi biệt thự, nhìn những thứ phát triển tự nhiên, hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Đại sư, giờ chúng ta đi đâu?"
Bát Thần khẽ hỏi.
Phương Chính nghĩ nghĩ:
"Đi Pháp Tương Tự, thí chủ biết ở đâu không?"
"Không biết, nhưng có người biết. Đi theo tôi."
Nói xong, Bát Thần gọi taxi, tài xế phi thẳng đến Pháp Tương Tự.
Bát Thần thường xuyên quay đầu lại. Phương Chính buồn bực hỏi:
"Thí chủ đang xem gì?"
"Xem có người theo dõi chúng ta hay không."
Bát Thần nghiêm trang.
Phương Chính nói:
"Vậy nhìn ra gì không?"
Bát Thần lắc đầu:
"Tôi học boxing chứ không phải làm gián điệp. Nhưng xe nhiều quá, không nhớ được."
Phương Chính cười:
"Vậy đừng nhìn, không ai theo đâu. Thí chủ nghĩ mình đang ở trong phim hả? Thí chủ đi lâu vậy rồi, người ta nghĩ thí chủ đã chết, ai lại cử người trông coi 24/7 chứ."
Bát Thần nghĩ cũng đúng, gã đã phức tạp hóa vấn đề, đành an tâm tựa lưng vào ghế.
Không như Phương Chính nghĩ, Pháp Tương Tự không ở ngoại thành, mà là ở ngay trung tâm nội thành, xây dựng bên cạnh một cái hồ!
Bên cạnh chùa còn là một tòa nhà cao tầng!