Chương 1145: Hòa Thượng Làm Vô Lại
"Cái này ngươi phải tự tìm hiểu... Trên người ngươi hẳn là có thứ gì đó chứng minh thân phận. Mặt khác, sau khi thăng cấp, nhiệm vụ của ngươi cũng phức tạp hơn. Ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ theo một lộ trình nhất định mới có thể trở về..."
Phương Chính hiểu sơ sơ. Hắn lục tìm ví tiền, cuối cùng tìm thấy một cái ví trong túi áo khoác vắt trên ghế. Bên trong có một tấm vé mời và chứng minh thư.
Chứng minh thư ghi: Thường Phong, 22 tuổi.
Hắn tìm tiếp, không còn gì khác. Phía sau hắn là một cái ba lô căng phồng.
Phương Chính kéo lại, vừa mở ra, hắn đứng hình. Gọn gàng trong balo là từng cọc, từng cọc tiền mặt!
Đúng lúc này, tiếng trẻ con khóc ré lên, thu hút sự chú ý của hắn. Tiếng khóc cũng đánh thức vài người đang ngủ. Mọi người nhíu mày nhìn lại, nhưng thấy là con nít nên cũng không nói gì, dù trong mắt rõ ràng có chút bực bội.
Cặp vợ chồng vội vàng cười gượng, ra vẻ xin lỗi.
Nhưng đứa bé vẫn khóc không ngớt.
Một người phụ nữ nói:
"Có phải cháu nó đói không? Cho bú tí là nín ngay ấy mà."
"Hoặc là tã ướt rồi, kiểm tra thử xem."
Người mẹ đứa bé nói:
"Ngại quá, chắc là nó đói. Bố nó, lấy sữa bột ra pha cho con đi."
"Ừ!"
Người cha gật đầu, lấy bình giữ nhiệt ra rót nước ấm, rồi thêm hai muỗng sữa bột...
Phương Chính nãy giờ vẫn ngồi im. Hắn đang cần nghỉ ngơi, nên dựa lưng vào ghế, híp mắt dưỡng thần.
Đúng lúc này, Phương Chính nhìn thấy gã cha đứa bé cảnh giác liếc nhìn xung quanh, xác định không ai để ý, liền lén lút lấy ra một cái bình nhỏ từ trong túi. Gã đổ ra một viên thuốc màu trắng, dùng ngón tay nghiền nát, bỏ vào bình sữa.
Phương Chính nhíu mày. 'Cho trẻ con uống thuốc? Bị bệnh à?'
Hắn nheo mắt. 'Nhưng nếu bệnh thì sao phải lén lút? Nếu không phải chữa bệnh, thì thuốc đó là gì?'
Thị lực của hắn cực tốt. Dù có khoảng cách, chữ trên bình nhỏ đã bị làm mờ, hắn vẫn nhận ra vài chữ: Thuốc ngủ!
Cho một đứa bé còn quấn tã uống thuốc ngủ?
Phương Chính bỗng cảm thấy chuyện này không bình thường. Rất có thể, mục tiêu nhiệm vụ lần này chính là cặp vợ chồng này.
Nhưng làm sao bây giờ? Xông lên ngăn cản? E là không được, không bằng không cớ, con nhà người ta, hắn lấy tư cách gì mà lo...
Đúng lúc này, bác gái ngồi hàng sau lẩm bẩm:
"Nhìn là biết chưa bế em bé bao giờ, bế con mà cứng đờ. Con nít tí tẹo lại dùng cái bình sữa to thế kia, không sợ nó sặc à?"
Tiếng bác gái không lớn, nhưng Phương Chính nghe rõ mồn một!
Hắn nheo mắt. 'Ôm con không biết cách, dùng bình sữa sai cỡ, pha sữa lại lén bỏ thuốc ngủ? Mẹ kiểu gì mà không cho con bú, dỗ con cũng không biết?'
Trong đầu hắn lóe lên một phán đoán.
Lúc này, gã cha đã lắc đều bình sữa:
"Xong rồi, uống được rồi đó."
Bác gái phía sau nhịn không được, nhắc:
"Nếm thử chút đi, kẻo bỏng cháu nó."
Gã cha hơi giật mình, rồi cười:
"Không sao đâu bác, nước không nóng, cháu thử rồi."
Người mẹ cũng tiếp lời:
"Cảm ơn bác quan tâm, ảnh có kinh nghiệm mà... À, hình như sắp tới trạm rồi."
Gã cha nhìn ra ngoài:
"Đúng là sắp tới nơi. Cho nó uống sữa trước khi xuống xe đi."
"Ừ, cho nó uống đi, uống xong nó nín khóc, dễ bế." Người mẹ nói, đồng thời cầm lấy hành lý.
Phương Chính nhạy bén phát hiện, lúc người mẹ nói chuyện, rõ ràng có chút chột dạ.
Người mẹ cầm bình sữa, chuẩn bị đút cho đứa bé.
Phương Chính biết không thể đợi nữa. Đã không còn cách nào khác, vậy xông đại lên đi! Đóng vai ác vậy!
Nghĩ vậy, Phương Chính đang "ngủ" bỗng mở bừng mắt, dậm chân cái rầm xuống sàn xe, gắt lên:
"Đủ chưa? Khóc lóc cái gì mà khóc hoài!"
Cặp vợ chồng giật bắn mình. Đứa bé bị dọa, ngược lại nín bặt, nó mở to đôi mắt trong veo, toe toét cười với Phương Chính.
Gã cha, có vẻ là người thật thà, lập tức xin lỗi:
"Anh trai, ngại quá. Con nó còn nhỏ không hiểu chuyện, thật sự xin lỗi."
Nếu là người thường, chắc cũng bỏ qua.
Nhưng Phương Chính lập tức "nhập vai". Hắn cố nhớ lại hình tượng lưu manh nhất mà mình từng biết. Trong đầu lập tức hiện ra Tống Nhị Cẩu!
Phương Chính đút tay phải vào túi quần, một chân gác lên ghế trước, nghiêng đầu, trừng mắt:
"Ông nói 'ngại quá' là xong à? Ông có biết tôi vừa mơ thấy gì không?"
Gã cha ngơ ngác lắc đầu.
Phương Chính gào lên:
"Một bàn hải sản ngập mặt! Tôm hùm, cua hoàng đế! 108 món sơn hào hải vị... Tôi đang chuẩn bị gắp thì con ông khóc! Toang hết bữa cỗ của tôi! Ông nói xem, tổn thất tinh thần này, tính sao?"
Nghe lời này, cả xe đều hiểu: Gặp đúng thằng chí phèo, ăn vạ không nói lý.
Gã cha vội nói:
"Anh trai à, sao anh nói vậy được? Ai cũng biết nằm mơ là giả mà..."
Người mẹ cũng xen vào:
"Anh trai à, anh đừng giỡn với bọn tôi nữa."
Phương Chính bĩu môi, diễn sâu y hệt Tống Nhị Cẩu:
"Giỡn? Mơ? Ai rảnh giỡn với mấy người? Nếu không đánh thức tôi, tôi đã được ăn trong mơ rồi! Muốn hương có hương, muốn vị có vị, đó là hưởng thụ! Ăn ngoài đời thực, vào bụng xong lúc ra cũng thành đồ vô dụng! Nếu kết quả đều là vô dụng, thì quan trọng là quá trình! Hiện thực hay trong mơ thì khác gì nhau? Tôi không cần biết, làm hỏng giấc mơ đẹp của tôi, phải đền tiền!"
Một cụ già thấy chướng mắt, lên tiếng:
"Chà chà, cậu trai này, cậu chua ngoa quá rồi đấy? Đứa bé sơ sinh nó biết gì đâu mà cậu chấp nhặt?"
"Đúng thế, cậu muốn ăn hiếp người ta à?"
"Vừa phải thôi, làm ầm lên tôi báo cảnh sát đấy!"
Những người khác cũng sôi nổi lên tiếng.
Ngay cả bác gái sau lưng Phương Chính cũng nói:
"Cậu trai à, ra ngoài nên độ lượng một chút. Họ xin lỗi rồi thì thôi..."
Nghe cả xe mắng mình, Phương Chính thầm cảm thán. 'Hóa ra làm người xấu cũng cần tâm lý vững... May mà mặt mình đủ dày.'
Hắn vẫn không lùi bước, vung tay, gằn giọng:
"Đều câm miệng hết cho tôi! Đây là chuyện giữa tôi với bọn họ, các người nhiều chuyện làm gì!"
Rồi hắn chỉ thẳng vào cặp vợ chồng:
"Tôi nói cho hai người biết, hôm nay mặc kệ ai nói giúp, hai người đều phải đền tiền! Nếu không, đừng hòng xuống xe!"