Chương 1172: Thì Ra Là Thế
Phương Chính vừa nghe đến hôn lễ, lập tức ngây người:
"Cô muốn kết hôn?"
Điền Hinh cười ngọt ngào:
"Đúng vậy, tôi cũng đâu thể ở vậy cả đời, đúng không?"
"Vậy... chú rể là ai?"
Phương Chính hỏi.
Điền Hinh cười thần bí, sau đó nói:
"Tôi mời anh làm phù rể."
Phương Chính ngạc nhiên. Làm phù rể? Đối với hắn mà nói, chỉ cần không bắt làm chú rể, thì làm phù rể cũng chẳng sao. Thế nhưng Phương Chính rất tò mò, chú rể là ai?
Phương Chính hỏi, Điền Hinh lại tiếp tục cười thần bí:
"Chờ khi nào anh tới sẽ biết. Thôi được rồi, tôi muốn mang cả nhà chó cứu mạng về đây. Ngày mai gặp lại!"
Nói xong, Điền Hinh chỉ ôm mấy con chó con, con chó mẹ thì nhìn Phương Chính, lại nhìn Điền Hinh.
Phương Chính cười:
"Nhìn cái gì nữa? Mau đi theo đi, không lạc mất con bây giờ. Đi theo cô ấy có thịt ăn, đi theo bần tăng chỉ có rau xanh thôi."
Chó cứu mạng gật gật đầu, chạy theo Điền Hinh.
Phương Chính thấy cảnh này, lau lau mũi, lẩm bẩm:
"Chó là do bần tăng cứu, kẻ xấu là nhờ bần tăng dọa chạy, cuối cùng vẫn không thắng nổi sức quyến rũ của thịt... Bây giờ ngẫm lại, Tịnh Pháp (Cá Mặn) chịu đi theo hắn, nguyên nhân chính không phải là đói, mà là bị... đánh đến sợ."
Đêm nay, Phương Chính tìm một phòng trọ nhỏ ở lại.
Thế nhưng hắn không ngủ được. Tuy hắn đã từng đi ăn cưới, nhưng cũng chỉ là đến để ăn, nghe vỗ tay thì vỗ tay theo, ăn xong là về. Bây giờ, bắt hắn phải nghiêm túc đi làm phù rể, hắn phát hiện, kho tư liệu trong đầu mình thiếu hụt nghiêm trọng.
Hơn nữa, lần đầu tiên làm phù rể, hắn cũng có chút hưng phấn, nên hoàn toàn không ngủ được.
Chẳng còn cách nào khác, Phương Chính đành xuống lầu, ngồi ở quầy lễ tân hàn huyên với ông cụ chủ trọ. Cụ ông nghe nói Phương Chính sắp làm phù rể, liền hỏi ngay:
"Cậu làm phù rể cho con nhóc Điền Hinh đó đúng không?"
Phương Chính sửng sốt, hỏi ngược lại:
"Ông à, ông cũng biết Điền Hinh sao?"
Cụ ông cười ha hả:
"Biết chứ! Điền Hinh là một cô gái tốt, toàn bộ người ở khu này có ai mà không biết con bé?"
Khi nói chuyện, cụ ông lấy ra một trăm ngàn đặt lên bàn:
"Nếu là phù rể cho Điền Hinh, tôi không thể thu số tiền này của cậu được, cậu cầm về đi."
Phương Chính kinh ngạc nhìn cụ ông, càng kinh ngạc hơn với vị trí của Điền Hinh trong lòng cụ. Bởi vì trong tay không có nhiều tiền, nên hắn mới phải tìm phòng trọ nhỏ nhất. Mặt tiền của cái nhà nghỉ này cũng chỉ tầm mấy mét vuông, biển hiệu thì bé tí, nếu không nhìn kỹ cũng không thấy.
Cụ ông này vừa nhìn cũng biết là người không có nhiều tiền, buôn bán vất vả là thế, vậy mà lại không muốn thu tiền? Sức ảnh hưởng của Điền Hinh này quả không nhỏ. Nhưng cô chỉ là một cô gái nhỏ, dựa vào cái gì mà khiến cụ ông coi trọng đến vậy?
Phương Chính hỏi:
"Cụ ông, nói thật, tôi cũng chỉ là người bị kéo vào phút chót thôi. Đúng rồi, cụ có thể nói cho tôi nghe một chút chuyện của Điền Hinh không?"
Cụ ông cười:
"Điền Hinh à? Đó là một cô gái tốt. Một năm trước con bé tới đây, lúc đó trời mưa to, nó thì vừa đi vừa khóc, trên tay ôm một cái hộp đen, cũng không biết là gì. Bắt đầu từ ngày đó, con nhóc thường xuyên tới nơi này."
Phương Chính tiếp tục lắng nghe.
Cụ ông châm điếu thuốc cho tỉnh táo, nheo mắt lại, như chìm vào hồi ức:
"Sau này chúng tôi mới biết, một hộ gia đình ở đây có con trai qua đời, Điền Hinh đến để đưa tro cốt. Từ đó về sau, con bé ở lại đây, luôn chiếu cố hai vợ chồng già kia. Cái đó còn chưa tính, cô nhóc đó đúng là người tốt, cực kỳ chu đáo với mấy ông bà già ở đây, hễ nhà ai có chuyện gì, gọi một tiếng là nó đến ngay. Có khi không gọi, nó cũng tự động đến. Lễ tết, chỉ cần có thời gian, nó sẽ qua nói chuyện với các cụ."
"Đương nhiên, điều đó không phải quan trọng nhất. Quan trọng nhất, cô ấy là lính cứu hỏa! Ở cái tiểu khu chúng tôi, số vụ cháy ở khu này được cô ấy dập giúp cũng không dưới năm sáu lần! Đặc biệt là Tết năm ngoái, có thằng nhóc đốt pháo làm cháy mấy căn nhà. Cô nhóc này lao vào đám cháy cứ như không màng tính mạng, còn hăng hơn cả đám đàn ông. Hôm đó, rất nhiều người đã được cứu..."
Nói đến đây, vẻ mặt cụ ông cũng tràn đầy khâm phục.
Phương Chính nghe đến đây, không tài nào tin nổi một cô gái trông có vẻ "mơ màng", hơi nhút nhát, lại là một chiến sĩ cứu hỏa! Hơn nữa còn là một chiến sĩ dũng cảm!
Ông cụ nói đến đây lại nhấp một ngụm trà, rồi tiếp tục:
"Nhìn vẻ mặt của cậu chắc là không tin rồi. Nếu không tin, cậu cứ đi hỏi thăm thử xem, có ai ở đây là không biết ơn Điền Hinh không?"
Phương Chính vội nói:
"Tin, đương nhiên tin. Chỉ là nhất thời khó tiếp thu thôi, trông cô ấy cũng không được cao lớn khỏe mạnh cho lắm."
Ông cụ cười ha hả:
"Con gái ấy à, cơ bắp của tụi nó là 'ẩn' đấy, nhìn thì mảnh mai nhưng khỏe lắm."
Phương Chính cũng ngây ngô cười theo. Thế nhưng, trong lòng hắn lại dấy lên một suy nghĩ: Cô nhóc này liều mạng như thế, thứ nhất, có lẽ vì hỏa hoạn đã thiêu rụi tình yêu chân thành của cô; thứ hai...
Nghĩ vậy, trái tim Phương Chính chùng xuống. Hắn bỗng nhiên hiểu được mục đích Vô Tương Môn đưa hắn tới đây, hơn nữa còn biến thành bộ dạng của Đinh Mộc.
Hắn tới đây không phải để ngắm cảnh, cũng không phải để giả vờ làm bạn trai, sưởi ấm trái tim thiếu nữ. Hắn tới đây, là để cứu vớt vận mệnh của cô gái thiện lương này!
Nghĩ đến đó, lần đầu tiên Phương Chính bắt đầu nhìn thẳng vào nhiệm vụ lần này. Đây không phải là một trò đùa, mà là một lần cứu vớt, còn khó khăn hơn nhiều so với bất kỳ chuyện gì hắn từng làm trước đây!
Ông cụ đã lớn tuổi, buổi tối cũng khó ngủ, hoặc có thể là do nói chuyện với Phương Chính rất hợp, đêm nay ông không ngủ. Ban đầu ông còn kể chuyện của Điền Hinh, sau đó lại kể về những năm tháng tuổi trẻ của bản thân... Cuối cùng, ông dứt khoát giảng cho Phương Chính biết làm thế nào để trở thành một phù rể tốt, và những điều cần chú ý.
Phương Chính cũng không chê, ngược lại còn rất thích thú lắng nghe. Mấy câu chuyện xưa cũ đó luôn mang màu sắc thần bí, rất có cảm xúc.
Một đêm trôi qua như thế. Ngày hôm sau, ông cụ tự mình chỉ đường cho Phương Chính biết nơi hắn cần đến.
Phương Chính liên tục nói lời cảm ơn, sau đó về phòng rửa mặt cho tỉnh táo, lại lần tràng hạt, niệm một đoạn kinh văn. Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, hắn mới sinh lực tràn trề bước ra khỏi cửa.
Trời còn chưa sáng hẳn, từng đợt tiếng chiêng tiếng trống đã vang lên. Phương Chính còn chưa xác định được là nhà nào, thì chợt thấy một đội nghi lễ xuất hiện. Giữa đội là một cỗ kiệu, một đám người vui vẻ tưng bừng vừa đi vừa thổi kèn gõ trống, "thùng thùng thùng thùng". Những nơi họ đi qua, không ít người mở cửa sổ ra hóng xem náo nhiệt từ đâu đến.
Phương Chính còn đang nhìn, thì nghe có tiếng người kêu:
"Ê! Đinh Nhị! Trên lầu nè!"
Giọng nói này vô cùng vang dội, Phương Chính nghe rất rõ. Hắn biết đây là giọng của Điền Hinh, nhưng cái kiểu xưng hô "Đinh Nhị" (Đinh thứ hai) này khiến hắn hơi khó chịu. Người hiểu thì biết cô đang gọi Đinh Mộc phiên bản thứ hai, người không biết còn tưởng bà mẹ nào đang gọi con trai về ăn cơm!"