Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1177: Mặt Dày Mày Dạn

Kỳ huyện trưởng lập tức sắp xếp lại thông tin, sau đó nói:

"Đối phương là công ty dược Gaia, ý là nữ thần đất mẹ trong thần thoại Hy Lạp. Căn cứ tư liệu chúng tôi tìm được, bọn họ chuyên về thuốc gen nhưng vẫn không có đột phá gì. Họ rất nổi tiếng, trong đó có ba loại thuốc kháng ung thư hàng đầu thế giới. Tuy nhiên, cái loại tốt nhất họ không bao giờ xuất khẩu cho chúng ta, mà lại đưa loại 3, tác dụng phụ lớn không đạt chuẩn. Vì không có gì thay thế, chính phủ cũng phải tiếp nhận, dù là thế, giá của loại thuốc đó cũng gấp ba loại 1!"

Tách...

Chén trà trong tay Phương Chính phát ra tiếng nứt vỡ. Chén không vỡ, vẫn gần như hoàn hảo, dường như âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác.

Kỳ huyện trưởng không để ý, tiếp tục:

"Họ vẫn luôn muốn sản xuất thành công thuốc chữa bệnh máu trắng nhưng thiếu kỹ thuật mấu chốt. Đối thủ của họ là XII thì am hiểu lĩnh vực này hơn, luôn cố gắng vươn ra thị trường quốc tế. Hai bên tranh giành ác liệt, vốn là Gaia sắp bị loại khỏi lĩnh vực này, ai ngờ..."

Không cần phải nói, Gaia đã dùng thủ đoạn bẩn thỉu để có được công thức của Phương Chính, mở được nút thắt quan trọng, thậm chí bắt đầu phản công lại XII.

"Công ty Gaia là của ai?"

Phương Chính hỏi.

"Là của một gia tộc lâu đời, gia tộc Rosius ở Mali. Bọn họ bị gọi là 'quý tộc vô sỉ nhất', mà hình như họ còn lấy đó làm tự hào chứ không phải sỉ nhục. Lần này mọi chuyện vỡ lở, chính phủ ta gửi khiếu nại tới Mali. Vốn bên đó đã đồng ý, chuẩn bị khởi xướng điều tra, đình chỉ sản xuất thuốc G9. Kết quả không biết là nguyên nhân gì, cũng không biết thế lực nào đã tham gia, bọn họ lật mặt, tuyên bố đó là thành quả nghiên cứu nhiều năm của Gaia."

"Đúng là mặt dày không thể tả."

Hồng Hài Nhi đang châm trà bên cạnh cũng phải lẩm bẩm.

Kỳ huyện trưởng cười lạnh:

"Vô sỉ? Họ không chỉ chối bay chuyện ăn cắp y thuật của trụ trì Phương Chính, mà còn ném lại cho chúng ta một bài toán khó. Họ tuyên bố 'vì tương lai nhân loại', 'cộng đồng tiến bộ', họ sẽ công bố tất cả các thành quả khoa học, kể cả kỹ thuật sản xuất! Nhưng tiền đề là, chúng ta cũng phải công bố toàn bộ y thuật trên bia đá của trụ trì Phương Chính!"

"Xí! Cho ai cũng không cho họ! Nếu thật sự công bố với công chúng thì họ được lợi gì?"

Hồng Hài Nhi thắc mắc.

Kỳ huyện trưởng lắc đầu:

"Cậu nghĩ sai rồi. Hiện tại, điều bọn họ sợ nhất không phải XII, thậm chí không phải chính phủ ta, mà là sợ các chuyên gia y học của ta giải mã được bia đá, sản xuất ra các loại thuốc vượt thời đại, đập chết họ! Nếu công bố hết, chẳng khác nào san bằng vạch xuất phát. Nhìn thì có vẻ họ chịu thiệt, nhưng thực tế họ lại lợi."

"Có một điều phải thừa nhận, nền tảng y học của họ vững chắc hơn chúng ta. Cùng một công thức, họ sẽ làm ra thành phẩm nhanh hơn, thậm chí còn nghiên cứu nâng cấp. Cứ như vậy, họ càng bước lên bậc thang cao hơn, bỏ chúng ta càng ngày càng xa."

Kỳ huyện trưởng dừng lại, sầu não nói:

"Giờ tôi không chỉ lo chuyện đó, mà còn lo sợ một khi công bố, các bên khác sẽ hùa theo!"

"Họ không sợ hoàn toàn chọc giận chính phủ ta sao? Họ chỉ là một công ty thôi mà."

Phương Chính hỏi.

Kỳ huyện trưởng lắc đầu:

"Chỉ cần lợi ích đủ lớn, không có gì là không dám làm! Giống như mấy cuộc chiến tranh thế giới, lần nào mà chẳng bùng nổ chỉ vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi? Bản tính tham lam cộng với lợi ích có thể khiến bất kỳ ai liều mạng! Huống chi, quốc gia cũng là do con người khống chế, đừng đánh giá quá cao các chính khách. Trên thế giới này, đám mặt dày nhất đều tập trung ở nhóm đó... Khụ khụ, ý tôi là một bộ phận nhỏ thôi!"

Kỳ huyện trưởng nhận ra mình vừa vơ đũa cả nắm, vội vàng giải thích.

Phương Chính ném cho ông ta ánh mắt "tôi hiểu mà". Nụ cười của hắn khiến Kỳ huyện trưởng mất tự nhiên, phải bồi thêm một câu:

"Tôi nói thật."

Phương Chính cười:

"Bần tăng biết. Bần tăng cũng không kỳ thị chính khách. Trên thực tế, thế giới này đang phát triển tốt hơn cũng là nhờ các chính khách nỗ lực. Nhưng không thể không nói, rừng quá rộng thì khó quản hết chim, sâu mọt là điều khó tránh khỏi."

Kỳ huyện trưởng gật đầu, ông không muốn tiếp tục chủ đề này, liền chuyển hướng:

"Chuyện này vẫn đang là tranh chấp nội bộ giữa chúng ta và bên đó. Nhưng một khi tình thế leo thang, những nơi khác hùa theo, thì sẽ thành vấn đề quốc tế. Một thằng mặt dày thì không sao, chúng ta có thể lôi kéo người có lòng tự trọng cùng đi trừng phạt. Nhưng khi số lượng mặt dày nhiều hơn, ba cây chụm lại, chúng ta có thể bị trả đũa. Khi đó, chỉ nói chuyện thì không giải quyết được gì. Hoặc là chiến tranh, hoặc là tự mình ngậm bồ hòn làm ngọt."

Đây cũng là điều Phương Chính lo lắng. Lần đầu tiên hắn hối hận vì đã đem bia đá ra. Nhưng nếu được làm lại, hắn vẫn sẽ làm vậy.

Phương Chính chậm rãi ngẩng đầu:

"Gia sư từng nói, trên đời không có thuốc hối hận. Đã làm thì phải kiên trì bước qua. Nếu đường gập ghềnh không qua được, thì phải san bằng nó. Núi lớn còn dời được, trên thế giới còn có cái gì không thể làm?"

Kỳ huyện trưởng ngây người, rồi bừng tỉnh:

"Đại sư, ý của thầy là?"

Phương Chính đứng dậy:

"Chuyện này do bần tăng mà ra, có nhân thì quả tất nhiên phải do bần tăng gánh. Bần tăng muốn đi tới đó một chuyến. Nhưng... hộ chiếu thì sao?"

"Để tôi lo!"

Kỳ huyện trưởng vỗ ngực. Ông nói nhiều như vậy chính là chờ câu này! Sau đó, ông co giò chạy đi ngay, không cho Phương Chính một giây đổi ý.

"Sư phụ, sao con thấy ông Kỳ huyện trưởng cứ như đặc phái viên ấy nhỉ? Mục đích của ổng nãy giờ là để dụ sư phụ ra tay đúng không?"

Hồng Hài Nhi lúc này mới sực tỉnh, lẩm bẩm."

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương