Chương 1211: Khi Nữ Vương Tức Giận (1)
Trần Đại Bằng bị hù cho giật nảy mình. Sau lưng hắn, có người bật cười. Tưởng Tái Sinh cười khì:
"Đại Bằng, sao vậy? Một câu nói đã dọa chú mày tè ra quần à?"
Trần Đại Bằng đỏ mặt, chỉ vào Lý Tuyết Anh:
"Lý Tuyết Anh, mày kêu ai quỳ xuống?"
Lý Tuyết Anh không giận, ngược lại còn cười:
"Trần Đại Bằng, anh cũng có bản lĩnh nhỉ. Ba anh, tôi còn gọi một tiếng chú. Nhưng anh là cái quái gì? Dám hô to gọi nhỏ với ba tôi?"
Trần Đại Bằng lập tức nghẹn họng. Dựa theo bối phận, hắn phải gọi Lý Hải Sinh một tiếng chú. Bây giờ hắn "hô to gọi nhỏ", đúng là đuối lý.
Lý Tuyết Anh ngạo nghễ nói:
"Trần Đại Bằng, nếu anh đã đến thì đừng nói nhảm. Thiếu nợ trả tiền. Nhà các người tổng cộng thiếu tôi bao nhiêu, nội trong ba ngày phải trả lại. Nhiều một phân không cần, ít một phân cũng không được."
Trần Đại Bằng cuống lên, hắn sợ nhất là bị đòi nợ. Tưởng Tái Sinh nói nhỏ bên tai hắn:
"Sợ cái gì? Bây giờ con nợ mới là đại gia. Không trả, nó làm gì được mày?"
Trần Đại Bằng nghe xong, tâm lý vững vàng trở lại, hắn gân cổ lên:
"Đòi tiền không có, mạng thì có một đây! Có giỏi thì lấy mạng tôi đi! Không thì ông đây không trả! Thích làm gì thì làm, thích tìm ai thì tìm!"
Lý Tuyết Anh cũng không giận, lạnh nhạt nói:
"Trước đây nể tình làng nghĩa xóm, tôi không tính toán. Mấy người lại được đằng chân lân đằng đầu, khi dễ tới tận cửa. Thật sự cho rằng các người chơi trò vô lại, tôi không làm gì được sao?"
Trần Đại Bằng gào lên:
"Cô muốn làm gì? Cô còn dám đánh người à?"
Lý Tuyết Anh lắc đầu:
"Đánh anh? Chỉ sợ bẩn tay tôi. Chẳng qua, có người có thể xử lý anh. Phùng cục trưởng, việc nên thấy ngài đều thấy cả rồi. Đối với loại vô lại này phải xử lý thế nào, ngài rõ hơn tôi. Mong ngài làm chủ cho gia đình tôi, lấy lại công bằng."
Vừa dứt lời, từ một trong những chiếc xe, một người đàn ông trung niên mặc thường phục bước xuống.
Mấy thôn dân không quen ông ta, nhưng người đi bên cạnh ông ta, họ lại quá quen. Đó là Trần Tam, bác ba của Trần Đại Bằng, cũng là sở trưởng đồn công an địa phương.
Ngày thường, Trần Tam "chiếu cố" Trần gia không ít, vả lại đều là đồng hương, quan hệ qua lại rất quen thuộc.
Dưới tình huống thông thường, chỉ cần không phạm pháp, xảy ra xung đột nhỏ, ông ta đều ra mặt hòa giải là xong. Trong thôn, rất ít có người vì đánh nhau hay trộm gà bắt chó mà bị nhốt. Trần Tam vốn có ý tốt, nhưng chính điều này đã gián tiếp làm hỏng nề nếp trong thôn. Trong ý thức của họ, sở trưởng là "người nhà", ăn cơm uống rượu với nhau, pháp luật cái gì chứ?
Bây giờ nhìn thấy Trần Tam, Trần Đại Bằng vô thức nở nụ cười, vừa muốn chào hỏi, lại thấy Trần Tam hừ lạnh:
"Trần Đại Bằng, thiếu nợ trả tiền là đạo lý hiển nhiên, cậu giở trò vô lại gì đấy? Đừng tưởng là cháu tôi thì tôi sẽ nuông chiều cậu!"
Trần Đại Bằng nghe vậy liền trợn mắt. Bác ba của mình sao lại trở mặt không nhận người thân rồi?
Hắn chỉ vào mình:
"Bác ba, là con nè, Đại Bằng!"
Trần Tam liếc hắn, nếu không phải bên cạnh còn có "sếp lớn", ông thật muốn đi qua tát nó một cái. Thằng ngu không có mắt nhìn gì cả.
Lúc này, Phùng cục trưởng ở cạnh Trần Tam mới mở miệng:
"Trần sở trưởng, thân ở vị trí này, thì không được tự tư nghĩ đến tình thân."
Trần Tam nghe xong vội nói:
"Phùng cục trưởng nói đúng."
Sau đó, Trần Tam nói với Trần Đại Bằng:
"Trần Đại Bằng, cho cậu thời gian một ngày, lập tức xoay tiền trả nợ!"
Trần Đại Bằng trợn tròn mắt:
"Bác ba, sao khuỷu tay bác lại chìa ra ngoài rồi?"
Trần Tam tức muốn chết, thằng ngu này sao không có chút mắt nhìn tình hình nào vậy? Ông ta tức giận:
"Thiếu nợ trả tiền là điều hiển nhiên, sao gọi là chìa khuỷu tay ra ngoài? Bình thường không quản lý mấy người, không có nghĩa là không có pháp luật!"
Trần Đại Bằng gân cổ:
"Muốn tiền thì không có! Muốn làm gì thì làm đi!"
Hắn không tin ai có thể bắt hắn. Tưởng Tái Sinh cũng hùa theo:
"Trần sở trưởng, nhà Trần Đại Bằng thế nào ông cũng biết mà. Cả nhà bọn họ không ai đi làm, cũng không trồng trọt. Lấy đâu ra tiền mà trả... Tôi phải nói là Lý Tuyết Anh là người trong thôn, có tiền như vậy thì nên giúp hương thân. Khoản nợ này cứ xóa đi là được. Mấy chục ngàn đó đối với chúng tôi là cái mạng, đối với nó thì chỉ là sợi lông trâu thôi."
Trần Đại Bằng hùa theo:
"Đúng đó! Bảo tôi trả tiền, thà đòi mạng tôi đi!"
Mấy người khác thiếu nợ Lý Tuyết Anh cũng hô hoán theo, bầu không khí lập tức nóng lên.
Lý Tuyết Anh vẫn không dao động, cô nói với Phùng cục trưởng:
"Phùng cục trưởng, pháp luật chúng ta xử lý người cố tình không trả nợ thế nào?"
Phùng cục trưởng nói:
"Vào danh sách đen của tín dụng. Tưởng Tái Sinh, không phải ông muốn vay vốn làm ăn à? Đừng nghĩ tới. Thẻ ngân hàng của những người thiếu nợ cũng sẽ tự động đóng băng. Tiền mặt trong túi các người chúng tôi không có cách, nhưng sau này, các người đừng hòng lấy một xu nào từ ngân hàng. Cho đến khi trả xong nợ mới thôi."
Mặt Tưởng Tái Sinh cũng xanh lè, kêu lên:
"Dựa vào cái gì?"
Trần Tam nói:
"Dựa vào ông là người thất tín đó!"
Tưởng Tái Sinh hét lớn:
"Lý Tuyết Anh, mày là muốn ép bọn tao vào chỗ chết à!"
Lý Tuyết Anh cười khẩy, vỗ vỗ tay:
"Tưởng Tái Sinh, ông nói lời này, có thấy trái lương tâm không?"