Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1229: Ô Ô Ô

"Đom đóm là gì?"

Khỉ gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi.

Phương Chính nghĩ nghĩ, nói:

"Là một loại sâu... mà cái mông nó phát sáng lên ấy."

Đúng lúc này, Độc Lang từ ổ chui ra, hỏi một câu:

"Khỉ đít đỏ tính không ạ?"

Khỉ cầm một viên gạch ném qua:

"Ngủ tiếp đi!"

Độc Lang né được, ném trả lại viên gạch, rồi tiếp tục ngủ. Chỉ một lát sau, tiếng ngáy đã o o vang lên. Khỉ nhìn mà vừa hâm mộ vừa ghen tị.

Hồng Hài Nhi nói:

"Con chưa thấy loại sâu đó bao giờ, nhưng khỉ đít đỏ thì thấy rồi."

Khỉ đen mặt nói:

"Sư phụ, bọn họ quá đáng kìa."

Phương Chính gật gật đầu:

"Đúng là quá đáng thật. Vi sư nói sâu, có phải khỉ đâu, dù đít có đỏ cũng không phải đom đóm."

Khỉ: "..."

"Sư phụ, sao người lại nói chuyện này ạ?"

Khỉ vội đổi chủ đề.

Phương Chính quơ quơ di động:

"Ta vừa đọc tin, Hắc Sơn thị có rất nhiều đom đóm, mùa đông cũng có thể tham quan, không biết có phải thật hay không."

Hồng Hài Nhi lập tức hứng thú, thò đầu qua nhìn. Trên ảnh chụp, vô số đốm sáng li ti, rất xinh đẹp, giống như sao băng, lại giống như một thế giới mộng ảo.

Hồng Hài Nhi nói:

"Sư phụ, chúng ta đi xem đi! Nhìn đẹp quá."

Khỉ nghi hoặc hỏi:

"Đây là đom đóm à?"

Phương Chính nói:

"Con thấy rồi à?"

Khỉ gật đầu:

"Rồi ạ. Trong núi mình cũng có, nhưng mùa đông thì không thấy đâu, phải mùa hè mới có. Sâu trong núi thi thoảng sẽ bắt gặp, nhưng không nhiều, chỉ mười mấy con thôi."

Phương Chính vừa nghe số lượng không nhiều thì cũng mất hứng. Nhưng hắn cũng biết, trong thế giới tự nhiên, đom đóm tuy đẹp nhưng vẫn thuộc họ sâu, mà sâu tập trung nhiều một chỗ thì chưa chắc đã là chuyện tốt.

Lúc này, Độc Lang lại chui ra, tò mò tiến lại, nhìn nhìn ảnh rồi nói:

"Con thấy rồi nè, nhiều lắm, nhưng quên mất ở đâu rồi."

Phương Chính xem thường. Con không biết ở đâu thì con nói làm gì?

Đêm đó, Phương Chính và mấy đứa đệ tử hàn huyên cả đêm về đom đóm. Cuối cùng, Cá mặn và Sóc cũng mò đến hóng hớt. Hồng Hài Nhi may mắn không cần phải kể chuyện xưa nữa...

Sau một đêm thảo luận, Phương Chính quyết định: Xuống núi xem đom đóm!

Thế là, ngoài Độc Lang ra, tất cả đều giơ tay (giơ vây) đòi đi theo. Tuy nhiên, Nhất Chỉ Tự bây giờ không phải là cái chùa muốn đóng cửa đi chơi là đi được như trước nữa. Khách hành hương bây giờ rất đông, nếu tất cả "nhân sự" đều bỏ đi thì cũng rắc rối.

Cuối cùng, Phương Chính quyết định theo quy củ cũ, chỉ dẫn theo một đệ tử. Còn là ai thì...

"Kéo búa bao đi!"

Cá mặn vừa nghe muốn kéo búa bao, lập tức nóng nảy:

"Chúng ta có thể chơi trò khác không?"

Phương Chính nhìn cái vây cá đáng thương, gật đầu:

"Được rồi. Mọi người dùng chân oẳn tù tì đi. Hai chân chữ V là kéo, hai chân dang ngang là giấy, hai chân chụm lại là đấm."

Cá mặn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Đuôi cá của nó có thể xử lý được mấy món đơn giản này.

Vì thế, bốn nhóc tụm lại, bắt đầu chém giết.

Phương Chính nhìn Độc Lang bên cạnh, hỏi:

"Không đi thật hả?"

Độc Lang lắc cái đầu:

"Không ạ, xuống núi không được ăn cơm, đói."

Phương Chính: "..."

Kết quả rất bất ngờ, Sóc lại toàn thắng! Nhóc con hưng phấn xách một túi hạt thông nhỏ đeo sau lưng, đi theo Phương Chính, vui tươi hớn hở xuống núi. Những đệ tử còn lại thì thở ngắn than dài, nhưng đã đánh cược thì phải chịu thua.

Xuống núi, Phương Chính bắt nhờ xe đi huyện Tùng Võ, sau đó đổi xe đi Hắc Sơn thị, ngồi xe buýt cho đến tận "Quán Mộng Ảo Đom Đóm".

Quán mở cửa vào buổi tối, nhưng mới buổi chiều đã có rất nhiều phụ huynh dẫn con tới. Bọn trẻ rất hưng phấn, chỉ vào màn hình quảng cáo, kêu lên "Đom đóm! Đom đóm!"

Sóc thấy vậy, cũng chỉ vào màn hình, bắt chước kêu:

"Đom đóm! Đom đóm!"

Phương Chính phải nhanh chóng thi triển Nhất Mộng Hoàng Lương, ngụy trang Sóc thành một đứa bé để tránh gây chú ý. Nếu không, dù Phương Chính đã ngụy trang, hắn cũng sẽ bị nhận ra, vì cả thế giới này cũng chỉ có Nhất Chỉ Tự mới nuôi một con sóc biết nói.

Đúng lúc này, Phương Chính thấy một người quen: mặc áo lông đỏ, đeo tai nghe hình tai thỏ màu hồng, tay còn cầm điện thoại, không ngừng nói gì đó.

Phương Chính thò lại gần, chỉ nghe đối phương nói:

"Ai nha, nể thật. Trời lạnh thế này mà còn có nhiều người tới xem đom đóm như vậy. Trọng điểm là, đại đa số đều là 'đại lão gia'! Chẳng lẽ họ nghĩ đông người, chen chúc nhau sẽ làm ấm người ư? Tình bể bình ghê."

Phương Chính trán nổi đầy hắc tuyến. Tên "biến thái" này, không cần suy nghĩ cũng biết, khẳng định là "nữ vương" Chu Lâm! Hắn buồn bực, không phải nha đầu này đang đóng phim điện ảnh sao? Sao lại rảnh rỗi chạy tới nơi này?

Vì thế, hắn tiến lên, vỗ vai cô:

"A Di Đà Phật, xin chào thí chủ, đã lâu không gặp."

Đồng thời, Phương Chính cũng bao trùm Nhất Mộng Hoàng Lương lên Chu Lâm.

Cô bị giật mình, quay đầu lại, kinh hô:

"Ai?!"

Vừa thấy là Phương Chính, cô cười nở hoa:

"Ai nha, là..."

Không đợi Chu Lâm nói hết, Phương Chính liếc mắt chỉ vào cái điện thoại.

Cô hiểu ý, u oán nhìn hắn một cái, rồi mới nói với người xem:

"Tôi có việc chút, tạm dừng livestream nha, chào mọi người!"

Sau đó, Chu Lâm tắt điện thoại, nói:

"Đại sư, thầy giúp tôi tăng lượt xem một tí không được sao? Giờ danh tiếng của thầy cao lắm. Chỉ cần thầy chào một tiếng thôi, tuyệt đối tôi sẽ lên một trăm vạn fans!"

Phương Chính cười nói:

"Bần tăng mà chào, sợ thí chủ không ra khỏi đây được."

Chu Lâm nghĩ đến mức độ nổi tiếng của Phương Chính ở Hắc Sơn thị, hình như đúng thật. Cô đành nói:

"Đại sư, thầy cũng tới xem đom đóm ư?"

Phương Chính nói:

"Ừm, bần tăng chưa từng thấy nhiều đom đóm như vậy bao giờ. Khi còn nhỏ, cũng chỉ thấy ba năm con thôi. Thí chủ thì sao?"

Chu Lâm lắc đầu:

"Đom đóm yêu cầu hoàn cảnh sống rất khắt khe. Tạp âm, ô nhiễm... chỉ cần không phù hợp là chúng sẽ chết. Chết nhanh gọn, không cho thầy cơ hội phản ứng. Thế nên, hiện tại ở khu dã ngoại gần như không còn thấy đom đóm nữa."

Phương Chính kinh ngạc:

"Thí chủ am hiểu về đom đóm vậy ư?"

Chu Lâm ngửa đầu, nói:

"Đương nhiên rồi, hôm nay tôi tới đây để phát trực tiếp về đom đóm mà, phải chuẩn bị kịch bản chứ. Tuy nhiên, chắc giờ... haiz... chỉ đành cho họ leo cây thôi."

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương