Chương 1235: Khoác Lác
Phương Chính trả lời:
"Thí chủ có việc gì?"
Đối phương nói:
"Tao thì không, nhưng mày đang có việc đấy! Tao hỏi thật, mày xuống Nhất Chỉ Tự đến Hắc Sơn thị, vào 'Quán Mộng Ảo' là muốn làm gì? Là ai sai mày tới quấy rối? Mục đích của mày là gì?"
Phương Chính gãi gãi đầu:
"Không làm gì cả. Chỉ đến xem đom đóm, nhưng lại phát hiện ra mặt trái sự thật, nên tiện tay thông báo thôi."
"Tiện tay? Mày có biết mày 'thuận tay' một cái làm bọn tao thiệt hại bao nhiêu không? Nói ra sợ hù chết mày!"
"Bao nhiêu?"
"500 vạn! Chỉ vì một câu của mày mà ông đây thiệt hại 500 vạn! Mày nói xem, đền thế nào!"
Phương Chính mờ mịt. Đền? Hắn chưa từng nghĩ về vấn đề này. Mà tên này cũng khó hiểu thật, mình làm sai, phải trả giá, mà lại bắt người khác đền?
Gã tiếp tục:
"Tao biết mày là ai, tao biết mày rất giỏi. Nhưng tao nói cho mà biết, dù mày có là ai, thì chuyện này cũng chưa xong đâu! Mày không chọc nổi vào tao đâu! Nếu không bồi thường, tao sẽ cho mày hiểu được tuyệt vọng là gì! Chùa của mày sẽ phải đóng cửa! Giới Phật giáo cũng không chứa chấp mày!"
Phương Chính "sa mạc lời". Tên này có phải bị thiếu hụt não không? Đóng cửa chùa của hắn? Nếu hắn không thích, thì ai có thể đóng được?
Nhìn Phương Chính mờ mịt và đối phương kiêu ngạo nhắn tin, Chu Lâm lắc lắc đầu. Cô giật lấy điện thoại của hắn:
"Đại sư, thầy là người văn minh, là 'khỉ trên núi' thanh tâm quả dục. Gặp mấy tên kỳ lạ này phải để tôi. Hừ hừ, 'Ô nữ vương' tôi tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy, khoác lác chửi nhau chứ chưa thua bao giờ!"
Phương Chính nghĩ nghĩ, đúng là mình không am hiểu cái này, vậy thoái vị nhường hiền cũng tốt. Nhưng mà... "khỉ trên núi" là ý gì? Hình như mình vừa bị mắng...
Còn Chu Lâm thì đã chạy ra một góc, cầm điện thoại, bấm màn hình như bay.
Chu Lâm:
"Chà, mày trâu bò vậy hả? Còn đòi đóng cửa? Bồi thường? Được, kêu danh họ ra đây, để tao xem mày trâu cỡ nào!"
Đối phương rõ ràng bị loạt tin nhắn liến thoắng làm cho giật mình. Chắc gã cũng không ngờ một hòa thượng lại nói chuyện kiểu "chợ búa" như thế. Nhưng gã vẫn kiêu ngạo trả lời:
"Kêu danh họ? Sao? Muốn thi 'ô dù' à? Ngon, mày nói trước đi, để tao xem mày gọi được ai! Tao đang chờ đấy, mày gọi được, tao cũng gọi được. Mày không gọi nổi, tao giúp mày gọi luôn! Ổn không? Đọ người, đọ 'ô dù' à? Mày đúng là không biết chữ 'chết' viết thế nào nhỉ! Không hỏi xem 'bản thần' có tiếng nói thế nào ở cái đất Hắc Sơn này à!"
Phương Chính thò đầu qua:
"Rất to mồm. Không phải là người nhà của 'sếp' nào đó thật chứ?"
Chu Lâm cười lạnh:
"Phương Chính trụ trì à, đừng nói vội. Đã bảo thầy chỉ là 'khỉ trên núi', gặp quá ít người. Người nhà 'sếp' cái chó má gì. Tôi thấy đây là cái tên chả có năng lực gì, chỉ giỏi dọa người, thừa nước đục thả câu thì có! Tôi cũng muốn xem hắn giỏi đến mức nào! Khoác lác à, tôi mà phải sợ?"
Nói xong, Chu Lâm tiếp tục nhắn:
"Kinh rồi? Mày kêu đi, kêu một tên tới xem hắn có dám nói chuyện với tao không! Cái Hắc Sơn bé bằng mắt muỗi mà mày cũng tự hào gớm nhỉ? Tao bảo này, tao chấp cả nước luôn!"
Phương Chính nhìn một màn này, hoàn toàn hết chỗ nói. Đây rõ ràng là hai tên đang thi nhau khoác lác.
Quả nhiên, đối phương cũng điên tiết:
"Tao khiêm tốn một tí mà mày coi tao là quả hồng mềm đấy phỏng? Thị trưởng Hắc Sơn thị cũng không dám nói thế với tao đâu! Ngay cả 'sếp' ở Tứ Cửu Thành, tao cũng có thể nói được vài câu. Mày có tin tao gọi mấy người tới 'tâm sự' với mày không?"
Sóc nói:
"Có vẻ người này giỏi thật ý."
Phương Chính theo bản năng gật đầu. Lập tức có thể gọi được "sếp" ở Tứ Cửu Thành, nếu không có năng lực thật, chắc không dám "nổ" như vậy.
Đáng tiếc, Chu Lâm không để mình bị xoay, lập tức trả lời:
"Sếp Tứ Cửu Thành? Ai với ai? Mày gọi một người xem, gọi được thì tao công nhận mày giỏi."
Đối phương:
"Binh đối binh, quan đối quan. Mày chỉ là con tôm tép, còn chả có tên tuổi, tao mà gọi 'sếp' ra, 'sếp' lại bảo tao dùng dao mổ trâu đi giết gà à. Tiểu hòa thượng, bồi thường đi, không là tao không bỏ qua."
Chu Lâm:
"Nghe như thật ấy. Không phải là mày thực ra... chả quen ông 'sếp' nào chứ?"
Đối phương:
"Có quen hay không, mày thử là biết. Nhưng một khi đã 'chiến' rồi thì... Đừng trách tao không nhắc nhở, mày tự gánh lấy hậu quả!"
Chu Lâm:
"Chậc chậc, 'sếp' kinh quá. Tao cũng muốn xem phải 'tự gánh lấy hậu quả' thế nào đây. Come on, baby..."
Phương Chính nhìn một lát, sao lại thấy quen quen. Cảnh này y như bọn trẻ con nông thôn đánh nhau. Đứa A nói "cha tao giỏi lắm", đứa B nói "cậu tao khủng cơ"... Trên thực tế, đều là hư trương thanh thế, bởi vì một khi bị phụ huynh biết, chắc chắn bị xách về ăn đòn, ai lại đi đánh nhau hộ chúng nó.
Càng xem, Phương Chính càng cảm thấy như vậy. Hắn cũng nhìn ra manh mối, liếm liếm môi, nói:
"Nếu không... để bần tăng thử?"
Chu Lâm lại không cho:
"Đừng quấy! Tôi đang 'thổi' tung chảo mà. Tên này cũng ngốc ghê, chém kinh hồn mà không ho lấy một tiếng. Tôi muốn xem rốt cuộc gã là ai."
Chu Lâm bay nhanh dẹp đường:
"Không phải mày muốn kêu người tới à? Kêu đi, để xem mày quen được ai."
Kết quả, ngay sau đó, đối phương mời tham gia nhóm chat. Vừa vào, đã thấy tên kia "gọi" một người ở bên trong: "@Thị trưởng Hắc Sơn thị!"
Chu Lâm đen mặt:
"Tên này nghĩ tôi là đồ đần à! Thị trưởng Hắc Sơn thị nào mà rảnh rỗi thế!"
"Thị trưởng Hắc Sơn thị" (giả) nói trước:
"Phương Chính, mày thật to gan! Không xem đối phương là ai mà đã dám trêu chọc! Mày vừa úp một cái sọt to lên đầu Hắc Sơn thị đấy, mày có còn muốn mở chùa không?"
Chu Lâm không chắc lắm, quay đầu nhìn về phía Phương Chính.
Hắn "ha hả" cười:
"Thôi, để bần tăng."
"Không cần, thầy chỉ cần nói thầy có sợ không là được. Tôi sẽ 'chém' cho."
Phương Chính lắc đầu:
"Thôi, để cho bần tăng."
"Thầy... biết chém gió không?"
Phương Chính nghĩ nghĩ:
"Biết một chút."
"Được, thầy chỉ cần mở rộng cái... kia ra, rồi chém thật mạnh. Chỉ là xem ai dọa được ai thôi mà. Còn nếu thầy mặc kệ, thì cứ block gã đi. Giỏi thì gặp mặt trực tiếp, tôi tin gã không đánh lại thầy đâu."
Phương Chính nín lặng. Cô nhóc này thật đúng là... tri kỷ!
Phương Chính lấy lại di động, nhắn:
"Thí chủ là thị trưởng Hắc Sơn thị?"