Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1237: Câu Hỏi Lựa Chọn

Cục trưởng cục cảnh sát bất đắc dĩ nói:

"Ừm... Chúng ta nói thì không ăn thua."

Lý Trạch Minh gãi đầu:

"Tôi không tin chính nghĩa lại không thắng được tà ác! Ở trên địa bàn của tôi, tôi xem ai dám mở triển lãm đom đóm!"

Cùng lúc đó, Phương Chính cũng nhắn:

"Thị trưởng đừng tức giận. Bần tăng lại rất muốn xem Ngô tư lệnh 'không khách sáo' đây. Để xem tư lệnh có thể không khách sáo tới mức độ nào. À mà không phải tư lệnh nói muốn cấm bần tăng sao? Bần tăng cũng muốn biết, tư lệnh chuẩn bị cấm bần tăng như thế nào."

Ngô Chấn Nam (giả) nói:

"Đừng ép tao ra tay."

Phương Chính cũng chán không muốn tranh luận với tên tâm thần này:

"Thí chủ nên ra tay thì hơn. Bần tăng chờ."

Ngô Chấn Nam (giả) trầm mặc.

Phương Chính cho rằng đối phương biết khó mà lui. Kết quả vài phút sau, Ngô Chấn Nam (giả) lại nói chuyện, lần này gã up một bức ảnh chụp. Đó là một tấm lệnh truy nã!

Nội dung là: Phương Chính, trụ trì Nhất Chỉ Tự, bị nghi ngờ có liên quan tới khủng bố, truy nã toàn thế giới.

Phương Chính thực sự cạn lời.

Chu Lâm nhìn xong thì bật cười:

"Giấy này... nhìn cũng ra gì đấy chứ. Thầy xem xem, chậc chậc, trên đó còn có vệt nước, không phải là khắc từ củ cải ra hả? Tên này hề hước thật."

Phương Chính lại không cười.

Lúc đầu hắn còn cảm thấy tên này đầu óc không bình thường, nhưng càng chơi, hắn càng phát hiện chuyện này không đơn giản. Giả mạo Liên Hiệp Quốc? Không phải ai cũng dám làm trò này. Người thường giả mạo cảnh sát còn run, huống chi bay thẳng đến Liên Hiệp Quốc?

Cộng thêm những tên giả mạo bộ trưởng kia, chứng tỏ đây là một băng nhóm lừa đảo có tổ chức. Hiện giờ có cả lệnh truy nã, hiển nhiên chúng đã có mẫu sẵn, không thể làm ra nhanh như vậy được.

Đúng lúc này, Ngô Chấn Nam (giả) lại nhắn:

"Mày bị truy nã quốc tế rồi! Sợ không?"

Phương Chính cứng họng, thầm nghĩ: Thứ này bị điên thật hả?

Hắn vừa muốn đáp lời thì phát hiện có người kết bạn, là Thị trưởng Hắc Sơn thị Lý Trạch Minh.

Đồng ý.

Lý Trạch Minh lập tức nhắn tin riêng:

"Cẩn thận. Tên này nhìn thì ngây ngốc nhưng rất khôn khéo. Chúng tôi lần theo địa chỉ IP đều là giả! Chỉ có một tên bị bắt, chính là tên giả mạo tôi, nhưng gã chỉ là một thành viên bên ngoài, hoàn toàn không biết gì về tổ chức. Bọn chúng tuyệt đối không phải kẻ lừa đảo bình thường, cũng không phải đồ ngốc! Chắc chắn chúng đang có mục đích gì đó!"

Phương Chính ngây người. Hắn nhìn cái lệnh truy nã, bỗng có một dự cảm xấu.

Đúng lúc này, Ngô Chấn Nam (giả) nói:

"Xem ra tao vẫn xem thường mày. Nhưng trò chơi cũng nên kết thúc rồi. Cảm ơn mấy trò khôn vặt của chúng mày, không thì tao cũng chẳng nghĩ ra cái cách ngu ngốc này, giả làm Liên Hiệp Quốc, ha ha... thú vị thật."

Phương Chính sửng sốt:

"Rốt cuộc mày là ai?"

Ngô Chấn Nam (giả):

"Tao là ai? Khi xuống địa ngục mày sẽ biết thôi. Tao biết mày giỏi. Từ nãy tới giờ tao vẫn suy nghĩ, người như mày... có làm được đề toán học không."

Phương Chính càng ngày càng thấy không ổn:

"Rốt cuộc thí chủ muốn làm gì?"

Vừa hỏi, hắn vừa mở thần thông cho Hồng Hài Nhi.

Hồng Hài Nhi còn chưa ngồi ấm mông đã lại bị gọi, chỉ kịp kêu than sao số mình khổ thế, rồi lại bay lên trời, tìm Phương Chính.

Ngô Chấn Nam (giả) nói:

"Rất đơn giản, cho mày một câu hỏi trắc nghiệm, chọn một trong hai. Tao đã đặt bom ở hai chỗ tại Hắc Sơn thị. Chỗ nào cũng đủ sức thổi bay một tòa chung cư."

Không chỉ Phương Chính, ngay cả Lý Trạch Minh cũng giật nảy mình, vội vàng hỏi trong nhóm:

"Mày đặt bom ở khách sạn Phương Chính trụ trì đang ở?"

Ngô Chấn Nam (giả):

"Đương nhiên. Nếu không sao tao lại chơi với chúng mày lâu thế."

Lý Trạch Minh tiếp tục:

"Mày cố tình níu chân Phương Chính trụ trì? Để không cho hắn phân tâm, phát hiện ra trò này?"

Ngô Chấn Nam (giả):

"Thông minh đấy. Vậy, một người thông minh nên lựa chọn thế nào đây?"

Phương Chính nói:

"Thí chủ muốn làm gì?"

Ngô Chấn Nam (giả):

"Rất đơn giản. Hoặc mày ở lại tòa nhà đó cho tao nổ. Hoặc mày phá bom ở tòa nhà đó, rồi tao cho nổ tòa khác, cho đám người kia lên đường thay mày. Hai chọn một, sao, đơn giản quá nhỉ?"

Chu Lâm vội nói:

"Đại sư không thể đồng ý! Nó bị điên rồi! Có khi nó cho nổ cả hai tòa!"

Lý Trạch Minh cũng nói như vậy.

Ngô Chấn Nam (giả) cười ha hả:

"Tao điên thật, mà tao còn không phải loại giữ chữ tín nữa. Cho nên, tin hay không tin tao cũng là một bài toán trắc nghiệm đấy. Tao biết bản lĩnh của mày, nên từ lúc tao níu chân mày, tao cũng đã đếm ngược. Mười lăm phút! Mày chỉ có mười lăm phút! À quên, giờ chỉ còn mười ba phút. Nếu mày không cho tao đáp án... thì ngại ghê, hai quả pháo hoa sẽ cùng nở. Xem mày có thể cứu được bao nhiêu người!"

Lý Trạch Minh nhắn riêng cho Phương Chính:

"Vừa nhận được tin, mỏ thuốc nổ của tỉnh bị trộm. Rất có thể đang ở chỗ chúng. Ngần đó thuốc nổ... đủ cho mấy tòa cao tầng..."

Phương Chính không trả lời, lòng càng thêm nặng nề.

Đúng lúc này, Hồng Hài Nhi tới.

Hồng Hài Nhi vừa rơi xuống, định kêu ca một tiếng thì lại thấy Phương Chính đang rất nghiêm trọng, bèn hỏi:

"Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?"

Phương Chính nói:

"Thời gian không nhiều, tự con xem đi."

Hồng Hài Nhi nhìn nội dung trên di động, lập tức hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc. Nó nói:

"Sư phụ, chuyện này khoai đấy. Ngay cả con cũng không kịp quét toàn bộ Hắc Sơn thị, huống chi còn phải tìm thuốc nổ... Quan trọng nhất là, thần thức của con muốn tìm thì cũng phải biết món đó trông thế nào! Con còn không biết quả bom nó ra sao, tìm bằng niềm tin à?"

Đây cũng là chuyện Phương Chính lo lắng nhất. Nếu Hồng Hài Nhi cũng không có biện pháp, thì hắn cần phải làm gì đó thôi.

Hắn sờ vào Phật châu, thở dài:

"Vốn dĩ không định dùng... nhưng giờ chỉ có thể dựa vào mày thôi."

Nói xong, Phương Chính nhấn vào Phật châu. Một luồng phật quang nở rộ, rồi như sóng gợn, tỏa ra khắp xung quanh. Sóng đi tới đâu, mọi cảnh tượng đều hiện ra trong đầu hắn.

Đây là thần thông "Phật Quang Phổ Chiếu". Dưới ánh sáng của Phật, bóng tối không thể che giấu, mọi nguy hiểm sẽ bị phát hiện, bị đánh dấu màu đỏ. Càng nguy hiểm càng đỏ, thậm chí biến thành màu đen!

Kết quả... nhìn một hồi, Phương Chính đỏ mặt.

Cái kiểu tra xét toàn cảnh này đúng là tai hại. Một số chuyện không nên xem, hắn cũng bị ép xem, mà còn là full HD. Tuy không biết là do thần thông "lỗi" hay cố tình che đi sự riêng tư, một số hình ảnh bị làm mờ, nhưng vẫn nhìn ra đại khái.

Mà càng không chiếm được thì càng tò mò. Chính cái sự mơ hồ đó mới dễ khiến con người ta tưởng tượng.

Hắn chỉ cảm thấy, đm... quá kích thích!

Ngay lúc Phương Chính sắp không chịu được, một số chấm đỏ bắt đầu xuất hiện, nhưng đó chỉ là trộm cắp, lừa tiền vặt, không đủ để hắn phân tâm xử lý.

Đồng thời, hắn phát hiện, ngay dưới tòa chung cư hắn đang ở, có rất nhiều thứ màu đen kịt. Đó là một số hình hộp. Chắc chắn là bom rồi!

Có một mục tiêu, hắn nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần cho hắn thời gian, nhất định có thể tìm được quả bom còn lại.

Phương Chính nhắn lại:

"Bần tăng có thể ở lại. Nhưng thí chủ phải để những người khác rời khỏi đây."

Ngô Chấn Nam (giả):

"Được. Nhưng tao muốn mày đến đại sảnh. Nếu không, tao sẽ cho nổ cả hai. Tao đang nhìn mày đấy!"

Phương Chính biết, thuốc nổ ngay ở dưới đại sảnh. Ngô Chấn Nam (giả) bảo hắn xuống đó, rõ ràng là sợ không đủ mạnh để nổ chết hắn. Nhưng không sao.

Hắn dẫn Hồng Hài Nhi đi xuống.

Ngô Chấn Nam (giả) vừa nhắn xong, cảnh sát Hắc Sơn thị lập tức sơ tán nhân viên khách sạn, đồng thời bắt đầu tìm kiếm những vị trí có thể quan sát nơi này. Nếu đối phương đang nhìn, chắc chắn phải ở gần đây. Tuy nhiên, có quá nhiều tòa nhà, muốn lục soát toàn bộ không phải là chuyện đơn giản, nhưng có còn hơn không.

Cùng lúc đó, cảnh sát mạng không ngừng truy tìm địa chỉ. Đáng tiếc, bên kia cũng có cao thủ. Hai phe đấu đá trên mạng, cảnh sát hoàn toàn không tìm được vị trí. Càng như thế, Thị trưởng Lý Trạch Minh càng cảm thấy chuyện này không đơn giản. Đáng tiếc, ông không hiểu về máy tính, chỉ biết sai người tìm thêm cao thủ internet, rồi an tĩnh chờ đợi.

Rất nhanh, tòa nhà được sơ tán. Chu Lâm muốn ở lại, nhưng cũng bị Phương Chính khuyên đi.

Toàn bộ khách sạn chỉ còn lại Phương Chính, Hồng Hài Nhi và Sóc. Hắn có Nguyệt Bạch Tăng Y hộ thể, không sợ nổ mạnh. Hồng Hài Nhi thì căn bản không biết chết là gì. Còn Sóc thì nhét vào tay áo là xong.

Hồng Hài Nhi đứng bên cạnh, khẽ hỏi:

"Sư phụ, người lấy vải trắng ra làm gì thế?"

Phương Chính nói:

"Có việc. Đừng làm phiền vi sư tìm người."

Hồng Hài Nhi:

"Dạ..."

Thời gian trôi từng phút từng giây. Mười phút sau.

Ngô Chấn Nam (giả) nhắn:

"Người sơ tán hết rồi. Trò chơi kết thúc, hẹn gặp lại, Phương Chính! Hãy nhớ, người giết mày là Hồng Ma Bạch Y!"

Phương Chính đọc câu này mới nhớ ra tổ chức đó! Lúc trước, chúng định bắt cóc một đám lãnh đạo để đổi lấy Thần Tài, kết quả bị Phương Chính phá đám. Hồng Y bị bắt vào tù. Rồi trước đó, còn có một tên Bạch Y khác đưa bom tới, muốn làm nổ Nhất Chỉ Tự, cuối cùng bỏ mạng...

Có vẻ dạo này bận quá, hắn đã quên mất bọn chúng. Không ngờ chúng lại nhảy ra!

Phương Chính nheo mắt lại, thầm nghĩ: "Xem ra sau khi xong chuyện này, cần phải đi Tam Giác Vàng một chuyến... A Di Đà Phật."

Gần như là cùng lúc.

"ẦMMMM!"

Một tiếng vang kinh thiên động địa! Tất cả cửa sổ của tòa nhà nổ tung, kính và pha lê bắn đầy đất, bụi mù tung lên khắp nơi, tiếng còi cảnh báo vang lên inh ỏi...

"Phương Chính trụ trì... sẽ không sao chứ?"

Chu Lâm khẩn trương hỏi.

"Chắc là... không sao..."

Một cảnh sát lắp bắp trả lời. Vụ nổ to như vậy, ai cũng không dám bảo đảm người bên trong còn sống.

"Nhìn kìa! Đó là cái gì?"

Có người kinh hô.

Chu Lâm chạy nhanh tới, nhặt thứ đó lên. Đó là một mảnh vải trắng, đã bị nổ cháy xém, bay ra. Cô bật khóc:

"Đại sư... sao thầy lại chết? Sớm biết thế tôi đã không dẫn thầy đi xem đom đóm, huhu... Không phải thầy nói đao thương bất nhập ư? Không phải thầy nói sẽ không sao ư? Huhu, thầy là đồ lừa đảo! Người xuất gia không nói dối, sao thầy lại thế! Oa oa..."

Cuối cùng, Chu Lâm khóc lớn lên.

Những cảnh sát khác cũng nhặt được vài mảnh vải trắng. Họ nhìn nhau rồi thở dài, đồng loạt tháo mũ, yên lặng mặc niệm.

"Phương Chính trụ trì... chết rồi ư?"

Rất nhiều người hỏi, nhưng không ai trả lời, chỉ là một sự im lặng bi ai.

Cảnh sát trần thuật lại sự việc, mọi người mới tường tận. Để đảm bảo cả tòa nhà an toàn, Phương Chính đã chủ động ở lại, và bị nổ chết. Nghĩ thế, mọi người lại thở dài, chắp tay trước ngực. Người qua đường dừng lại, trên mạng cũng bắt đầu đăng tin Phương Chính trụ trì đã chết. Người kéo tới càng ngày càng nhiều... Con phố dài mười dặm đứng đầy người, nhưng lại vắng lặng im lìm. Sự yên tĩnh ấy trùm lên cả thành thị một sắc thái đau thương.

Nhưng trong tòa nhà đổ nát, tình hình lại khác.

"Phì phì! Bụi quá đi mất!"

Sóc phun cát bụi trong miệng ra, kêu lên.

Hồng Hài Nhi nói:

"Đã bảo huynh ngậm miệng lại thì không ngậm. Cho chừa nhé."

Sóc khó chịu:

"Người ta tò mò mà... Đệ không biết đó chứ, vừa nãy quá kinh khủng! Cục đá kia..."

"Bị lừa rồi!"

Phương Chính bỗng nhiên phẫn nộ gầm lên. Hắn đang rất muốn chửi thề. Thần thông vừa kết thúc, hắn đã quét toàn bộ Hắc Sơn thị, và ngoài khách sạn hắn ở, không hề có quả bom nào khác!

Nói cách khác, hắn bị Bạch Y lừa! Thị trưởng Lý Trạch Minh đã đoán đúng!

Tuy bị lừa, nhưng nếu được chọn lại, hắn vẫn sẽ lựa chọn ở lại. Thứ này không đùa được. Chẳng may đối phương thật sự điên lên, cho nổ cả hai tòa nhà thì sao? Hắn không dám cược!

Hồng Hài Nhi hỏi:

"Sư phụ làm sao vậy? Cái gì bị lừa?"

Phương Chính thở phì phì:

"Chúng không có bom ở chỗ khác! Chúng ta bị lừa!"

Hồng Hài Nhi vừa nghe, cũng cả giận:

"Cũng dám gạt cả chúng ta? Sư phụ, tìm ra chúng nó, con đi dạy cho chúng một bài học!"

Phương Chính lắc đầu:

"Chúng không ở Hắc Sơn thị. Ít nhất là lúc vi sư tìm kiếm thì không thấy. Nếu không, chúng không thể né được Phật Quang Phổ Chiếu. Chúng cẩn thận hơn chúng ta nghĩ nhiều."

Hồng Hài Nhi nói:

"Sư phụ, vậy làm sao bây giờ? Đi ra ngoài công bố chân tướng?"

Phương Chính lấy di động ra, cười gằn:

"Vi sư... rất tức giận. Hậu quả thật nghiêm trọng. Vi sư muốn chúng phải trả giá!"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương