Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1303: Một Hồi Diễn Một Hồi Mộng

"Gì? Tịnh Chấp pháp sư cũng xuống núi?"

"Má ơi! Mau! Mau chụp ảnh cho chúng tôi xem!"

Đối phương nhanh chóng chụp ảnh, gửi lên vòng bạn bè.

"Ối mẹ ơi! Trụ trì Phương Chính xuống núi! Tao lên núi mấy lần còn chả gặp! Lần này không thể lỡ! Anh em xê ra!"

"Tao cũng tới!"

"Nhất Chỉ tự thì tốt, mà Phương Chính thì khó gặp, phen này phải đi!"

...

Trong lúc nhất thời, một đám người bắt đầu kéo đến.

Nhưng cũng có người thắc mắc:

"Trụ trì Phương Chính ít khi xuống núi, sao nay lại đi nghe Kinh Kịch?"

"Đúng thế, Kinh Kịch hay vậy à?"

"Tao không biết, tao nghe không hiểu cái này."

"Kệ, vì trụ trì Phương Chính, đi!"

...

Người đàn ông thấy mọi người kéo đến, cũng không ngồi yên được nữa, hắn chạy tới ngồi cạnh Phương Chính, nhỏ giọng:

"Trụ trì Phương Chính, ngài..."

Phương Chính chắp tay trước ngực, ra dấu:

"Suỵt! Nghe diễn phải yên lặng."

Người đàn ông sững sờ, gãi đầu:

"Vâng..."

Sau đó, hai người cứ thế ngồi, cùng ngẩng đầu nhìn sân khấu.

Lúc đầu, gã đàn ông cũng thấy chán, nhưng dần dần, hắn chợt phát hiện, hình như... cũng khá thú vị.

Thông qua vòng bạn bè, tin tức lan tỏa chóng mặt. Dần dần, cả huyện Tùng Vũ bùng nổ.

Tuy Phương Chính ở ngay trên Nhất Chỉ sơn, nhưng trước nay luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nên khi nghe tin Phương Chính "vi hành", vô số người vác máy ảnh chạy tới, chỉ để chụp được một tấm ảnh của vị "đại sư không đứng đắn".

Hơn nữa, chỗ này cũng không xa trường học. Cuộc thi trà đạo vừa xong, người ta tản ra, tự nhiên có nhiều người đi ngang qua.

"Ô? Chồng à, xem kìa, đám ông Tưởng vẫn còn hát. Lần này có cả người xem nữa chứ..."

"Hiếm có thật, trời lạnh thế này mà cũng có người tới xem."

"Ủa? Cái ông kia... quen mắt vãi... Hình như là..."

"Trụ trì Phương Chính!"

Người chồng kinh ngạc hô lên.

"Đúng là trụ trì Phương Chính rồi! Hèn gì đẹp trai thế. Chồng, đi, qua xem!"

"Ặc... em thật sự muốn xem diễn?"

"Ừ... tiện thể xem hòa thượng."

...

"Mau xem! Phía trước sân khấu hình như là trụ trì Phương Chính!"

"Đúng rồi! Còn có Cá Mặn pháp sư, Tịnh Tâm pháp sư, Tịnh Chân pháp sư kìa!"

"Đi, qua nhìn!"

...

"Trụ trì Phương Chính mà cũng xuống núi, Kinh Kịch kia hay đến vậy sao?"

"Tôi nghe nói phường tuồng của ông Tưởng trước kia là đoàn văn công... Sau giải tán, ổng về hưu, nhưng vẫn ngày ngày ra đây luyện giọng."

"Khó trách giọng hay thế, hóa ra là dân chuyên nghiệp."

"Đi, qua xem!"

...

Kết quả là, người ngồi xuống quanh Phương Chính càng lúc càng nhiều.

Vốn mọi người đến đây là vì Phương Chính, nên ánh mắt đều dán chặt vào hắn.

Nhiều người vừa ngồi xuống đã muốn bắt chuyện, xin chụp ảnh chung.

Nhưng khi họ thấy Phương Chính ngồi thẳng tắp, mặt mỉm cười, vô cùng chăm chú nhìn sân khấu, thỉnh thoảng còn hô "Hay!" một tiếng...

Sự ồn ào của đám đông bỗng dưng lặng đi.

Trẻ con đang khóc nháo cũng nín bặt.

Người muốn chụp ảnh cũng tự giác hạ di động xuống.

Người muốn nói chuyện cũng vội ngậm miệng lại.

Tất cả mọi người đều ngồi yên, lặng lẽ ngẩng đầu xem diễn...

Cảnh tượng này diễn ra hết sức tự nhiên, cứ như có ai đó thi triển ma pháp vậy.

Trên sân khấu, các diễn viên vốn chỉ diễn cho một hòa thượng và một con sóc xem, nhưng khi khán giả ngày một đông, các diễn viên gạo cội như được trở lại thời thanh xuân. Họ nhớ lại cái thời mà sân khấu kịch vừa mở, cả làng trên xóm dưới đã ùa đến, kẻ trèo cây, người ngồi nóc nhà, đầu tường...

Trẻ con khóc, người bán hạt dưa, bán nước ngọt, những băng ghế dài xếp ngay ngắn...

Giữa cơn hoảng hốt, họ như thật sự trở về thời trẻ. Nhiệt huyết sôi trào, động tác càng thêm linh hoạt, chỉ có giọng hát là mang thêm chút run rẩy, như đang nén khóc...

Khán giả bên dưới, vốn là bị ảnh hưởng bởi Phương Chính mới ngồi lại.

Nhưng nhìn một hồi, họ cũng không biết vì sao, khi thấy Dương Tử Trí đấu trí với Tọa Sơn Điêu, họ cũng lập tức nhập tâm vào câu chuyện.

Càng làm họ hốt hoảng hơn, là một loại cảm giác hoài niệm ập đến, giống như lập tức được quay về quá khứ.

Ai cũng không thấy, dưới khán đài, vị hòa thượng chậm rãi chắp tay trước ngực, cảm thán:

"A Di Đà Phật. Lòng có cảm giác, không bằng tái hiện!"

Ngay sau đó, mọi người đi vào giấc mộng!

Họ phảng phất nghe được thanh âm của những thập niên cũ!

Sân khấu kịch trước mắt biến thành sân khấu dựng bằng bùn đất...

Mặt đất họ ngồi không còn là bê tông, mà là đất đen, dưới mông là bao phân bón, báo cũ...

Quần áo họ cũng biến thành trang phục của thời đại kia. Phía trước có người bán kem que, phía sau có người bưng rổ hạt dưa...

Không có tòa nhà cao tầng, chỉ có nhà ngói thấp bé, bầu trời xanh thẳm, sao trời lộng lẫy, ngẩng đầu là thấy dải Ngân Hà!

Xa xa là bóng cây, gió thổi đưa tuyết tới, trong tuyết còn ngửi thấy mùi rơm rạ.

Phương Chính chỉ mang họ trở về thời điểm khi hắn còn nhỏ, ở Nhất Chỉ thôn.

Thời đó, mọi người đều nghèo như nhau, nhưng cũng đều vui vẻ như nhau. Nhìn thấy cảnh tượng đó, ai nấy đều xúc động.

Người lớn thì khóc, trẻ nhỏ thì tò mò.

Diễn viên trên sân khấu dậm chân, cất giọng, một hồi tuồng nữa lại tới, thanh âm càng thêm vang dội, chấn động lòng người!

Tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên liên tục.

Không khí càng lúc càng nóng. Mọi người không hề nhận ra, người kéo đến đây càng lúc càng nhiều.

Ban đầu, người ta kéo đến xem Phương Chính.

Khi tới nơi, thấy hiện trường nhiệt liệt như vậy, họ cũng tự giác ngồi xuống xem, sau đó bị cuốn vào giấc mộng chung.

Đến tận cuối cùng, rất nhiều người đến sau cũng không biết Phương Chính có ở đây, họ chỉ tò mò, sao chỗ này đông thế?

Thế là, người đến xem diễn càng lúc càng nhiều, người tới nhìn hòa thượng càng ngày càng ít...

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương