Chương 1312: Con Ngỗng Lớn Kêu Thế Nào
Lý Đại Quang "thả hint" tiếp:
"Ngoài ra, tôi có chuyện này muốn nói. Theo tôi biết, vị Tĩnh Tâm pháp sư (Hồng Hài Nhi) kia đã mấy nghìn năm tuổi. Con Cá Mặn pháp sư kia cũng thường tự xưng là ông cố nội của người trong chùa. Nó bao nhiêu tuổi, các người tự nghĩ đi."
"Lớn như vậy?"
Mọi người kinh ngạc.
Lý Đại Quang:
"Trước tôi cứ tưởng họ 'chém gió', nhưng giờ xem ra là thật. Hơn nữa, các ông nghĩ một thanh niên hai mươi tuổi mà có thần thông cỡ đó à? Các ông cũng nói chuyện với hắn rồi, hắn thật sự giống một tiểu hòa thượng hai mươi tuổi sao? Cao tăng đắc đạo, 'level' nó cũng chỉ đến thế là cùng!"
Baird nuốt nước bọt:
"Ý ông là... nếu 'đu bám' thành công, khéo còn được 'buff' trường sinh?"
Lý Đại Quang lắc đầu:
"Tôi không biết. Nhưng... nhỡ đâu thì sao?"
Đám người trầm mặc...
Cuối cùng, bọn họ trực tiếp rời Nhất Chỉ thôn, đi thẳng đến huyện Tùng Vũ, hội họp với cấp dưới.
Nhìn thấy đám thuộc hạ, hoặc là cao lớn thô kệch, hoặc là dịu dàng xinh đẹp, mấy lão tài phiệt thật sự xúc động muốn khóc.
Lúc đến Nhất Chỉ tự, bọn họ không muốn làm lố, sợ đại sư không thích, hỏng việc cầu trà.
Hơn nữa, bọn họ cũng muốn thả lỏng một chút tại quốc gia có trị an tốt nhất thế giới này.
Cho nên mới ra lệnh cho đám thuộc hạ chờ ở huyện Tùng Vũ. Kết quả... thiếu chút nữa bị đông chết cóng trên núi.
Lần này, bọn họ quyết định: Phải dắt theo vệ sĩ! Phải dắt thật nhiều! Ai cũng đừng hòng tách họ ra khỏi đám vệ sĩ nửa bước!
Vì thế đám thuộc hạ liền cảm nhận được nhiệt tình chưa từng có, sau đó bọn họ bị sai đi... lấy tiền.
Lấy tiền cũng không phải chuyện to tát, nhưng ngay lúc rút tiền thì xảy ra sự cố!
"Bao nhiêu ạ?"
Nhân viên ngân hàng nhìn đám người nước ngoài, hỏi lại cho chắc.
"Một trăm triệu."
Yalman vừa nói xong, Baird đang đứng nhìn ra cửa sổ, xen vào:
"Ông chắc chừng đó đủ? Tôi sợ người ta chê ít."
Nicolas cũng nói nhỏ:
"Tiền tiêu vặt một tuần của cháu gái tôi cũng hơn 100 triệu, lần đầu tôi đưa ít như vậy."
Otovsky làu bàu:
"Lão Lý, rút có bấy nhiêu, người ta lại chê mình 'phèn' thì sao?"
Lý Đại Quang sờ cằm:
"Nếu không... thêm chút nhé?"
...
Nghe mấy lời này, nhân viên ngân hàng lập tức vã mồ hôi hột. Đây là thể loại đại gia gì vậy trời?
Nếu không nhờ dãy số 0 dài ngoằng phía sau số dư trong thẻ, cô còn tưởng bọn họ đang đùa giỡn, chuẩn bị gọi bảo vệ.
Mà anh bảo vệ vốn đang nhàn nhã, sau khi nghe con số kia liền lập tức sửa mũ, xách gậy nhích lại gần, chuẩn bị tinh thần cao độ.
Dù bên ngoài còn hơn 20 "vệ sĩ" áo đen, nhưng dù gì hắn cũng là bảo vệ ở đây, phải có tư thế.
"Thưa ngài, ngài thật sự muốn rút 100 triệu?"
Nhân viên khổ sở hỏi.
Lý Đại Quang sờ đầu:
"Ít quá à? Thôi thì 200 triệu vậy."
Cô gái run giọng:
"Thưa ngài, ngài... không đùa đấy chứ? Nhiều tiền như vậy, ngài có thể chuyển khoản hoặc ký chi phiếu, còn có thể..."
Lý Đại Quang trợn mắt:
"Dĩ nhiên là tôi biết! Vấn đề là người ta không chịu! Cháu gái à, đừng nói nhiều nữa, nhanh lấy tiền đi."
Cô gái run bần bật:
"Thưa ngài, sợ là... không được ạ. Ngân hàng chúng tôi không có nhiều tiền mặt đến thế..."
Lý Đại Quang tức khắc trợn tròn mắt. Không có tiền mặt? Này...
"Ngân hàng không có tiền mặt?!"
Otovsky gào lên, khiến cảnh sát đang đi tuần ngang qua phải vội chạy vào xem có cướp không.
Lý Đại Quang vỗ trán, cười khổ:
"Là tôi suy tính không chu toàn. Một cái huyện nhỏ thế này không thể có nhiều tiền vậy được."
Nicolas trợn mắt nhìn Otovsky:
"Cười cái gì, chỗ các người cũng không có!"
Otovsky cứng họng... Quả thật là không có.
Gãi đầu, Otovsky đành lấy thẻ về, hỏi:
"Làm sao đây?"
Lý Đại Quang:
"Dựa vào bản lĩnh thôi! Nào, đi!"
Nói xong, Lý Đại Quang đi rồi. Những người khác cũng lục tục rời đi.
Nhìn đám "tỉ phú" rốt cuộc cũng chịu đi, nhân viên kia thở phào nhẹ nhõm.
"Ôi trời ơi, một lần rút mấy trăm triệu, quá kinh khủng!"
...
Đám người Lý Đại Quang đi rồi, nhưng có người lại đang nóng nảy.
"Gì cơ? Mấy người nước ngoài kia thật sự là chủ của những tập đoàn lớn trên thế giới?"
Vương Hữu Quý đứng trước cổng Nhất Chỉ tự, đầu óc hỗn loạn.
Mới nãy Vương Hữu Quý lên núi, muốn bàn chuyện khai phá Hàn Trúc dưới chân núi với Phương Chính.
Vương Hữu Quý biết thừa, tất cả mớ lộc này đều là của Phương Chính ban cho. Anh em ruột còn phải tiền bạc rõ ràng. Lợi ích càng lớn, càng phải biết điều.
Cho nên Vương Hữu Quý liền tới đây. Kết quả vừa đến cửa, liền gặp Cá Mặn đang ngồi thở dài, thương xót cho đống tiền bay mất của mình.
Nói chuyện với Cá Mặn một hồi, Vương Hữu Quý biết được thân phận của đám người Braid, lập tức hối hận.
Đến giờ, hắn còn nhớ lúc Lý Đại Quang tiến vào sân nhà hắn, ồn ào:
"Ai là thôn trưởng? Tôi muốn quyên góp 100 triệu USD, quyên kiểu gì?"
Hình như lúc đó, hắn đã trả lời là:
"Ông lừa đảo à?"
Sau đó liền đuổi người đi...
Hối hận quá...
Đáng tiếc, thế giới không có thuốc hối hận.
Vương Hữu Quý đem chuyện kể cho Phương Chính nghe, khổ sở:
"Haizz, ngài nói xem... Sao lúc ấy tôi không tìm hiểu cho rõ ràng chứ?"
Phương Chính cười ha hả:
"Số ông có thì ắt sẽ có, số ông không có thì đừng cố cưỡng cầu."
Vương Hữu Quý:
"Dừng! Ngài có thể nói tiếng người không?"
Phương Chính:
"Vương thí chủ, ông đúng là ngốc! Rõ ràng là chuyện tốt, sao không hỏi kỹ? Mở mồm ra là đuổi người ta đi. Đáng đời!"
Vương Hữu Quý tối sầm mặt:
"Ngài vẫn đừng nói tiếng người thì tốt hơn."
Phương Chính:
"Vương thí chủ, ông có biết con ngỗng lớn kêu thế nào không?"
Vương Hữu Quý lắc đầu:
"Kêu sao?"
Phương Chính:
"Tịnh Khoan, thị phạm cho ổng coi!"
Con khỉ há rộng miệng kêu:
"Đáng đời! Đáng đời!"