Chương 1314: Tiền Tiền Tiền
Các thôn dân cùng du khách cũng sôi nổi kéo ra xem, ồn ào nghị luận.
Đang lúc mọi người nói chuyện, chiếc BMW đi đầu được một người mặc đồ đen mở cửa, làm tư thế cung kính mời người trong xe ra.
Sau đó, có một người chậm rãi bước xuống.
Người nọ mang một đôi giày vải, áo bông và quần bông, tóc thắt bím sau lưng.
Cái phong cách này... chả liên quan gì đến dàn siêu xe hoành tráng kia.
Chờ đến khi Vương Hữu Quý nhìn thấy gương mặt người nọ, mặt hắn lập tức đen thui. Đây chẳng phải cái lão bị hắn mắng là lừa đảo rồi đuổi đi sao?
Vương Hữu Quý thầm nghĩ, thôi bỏ mẹ rồi, chẳng lẽ lão tài phiệt này cay cú, giờ dắt 'lính' về dằn mặt mình?
Lúc trước người ta tới cửa cho tiền, hắn lại đuổi người ta đi. Chuyện này đúng là khó nói...
Người tới chính là Lý Đại Quang!
Lý Đại Quang có tập đoàn khổng lồ ở đây, bởi vậy sau khi mọi người rời đi, hắn là người đầu tiên nhanh chóng quay về rút tiền, tổ chức đoàn xe chạy đến đây "thể hiện" trước tiên.
Lý Đại Quang cay không? Cay chứ!
Nhưng giờ hắn có dám cay không?
Vì mục đích tạo quan hệ với Phương Chính, đương nhiên không thể!
Lý Đại Quang là thương nhân, tuy khó chịu Vương Hữu Quý, nhưng hắn biết mình nên chọn cái gì. Hơn nữa, sau này hắn cần Vương Hữu Quý làm trung gian, nên cũng không làm khó.
Cho nên, Lý Đại Quang thấy Vương Hữu Quý, liền cười ha hả:
"Vương thôn trưởng, lại gặp mặt. Chuyện lần trước tôi nói sẽ đầu tư cho quý thôn 100 triệu USD, quý thôn đã thương lượng thế nào rồi?"
Nghe lời này, Vương Hữu Quý biết đây là Lý Đại Quang đang cho hắn bậc thang đi xuống, giúp hắn giảng hòa.
Hắn lập tức đỏ mặt, cười khổ:
"Lão tiên sinh, ngài khách khí quá. Chuyện lần trước là tôi không đúng, ngài cũng không cần giữ thể diện cho tôi. Sai là sai rồi, tôi xin nhận lỗi."
Lý Đại Quang sững sờ. Hắn gặp nhiều người rồi, ai cũng sĩ diện. Ngay cả hắn, sống từng này tuổi, vẫn không bỏ thể diện xuống được.
Đặc biệt là mấy ông già ở thôn quê, càng sĩ diện.
Vậy mà vị thôn trưởng nhỏ bé trước mặt, nói bỏ là bỏ...
Thế nhưng, khi Lý Đại Quang nhìn thấy ánh mắt bội phục của những người khác, hắn bỗng hiểu ra: có đôi khi buông bỏ sĩ diện, không có nghĩa là bị khinh thường, mà ngược lại, sẽ được nhiều hơn.
Lý Đại Quang cảm thán:
"Không hổ là người ở dưới chân Nhất Chỉ sơn, lợi hại! Được rồi, không dây dưa nữa, chúng ta vào thẳng vấn đề!"
Vương Hữu Quý cười:
"Được, vào thẳng vấn đề. Ngài chuẩn bị đầu tư bao nhiêu, làm cái gì? Tôi nói trước, chúng tôi sẽ không làm những chuyện ảnh hưởng đến sinh thái."
Lý Đại Quang cười ha hả:
"Lần trước nói là 100 triệu, hiện tại tôi quyết định, quyên 300 triệu USD. Còn để làm cái gì, tôi chỉ đơn thuần là quyên tiền, không quan tâm."
Vương Hữu Quý sững sờ:
"Quyên? Tức là... cho không?"
Lý Đại Quang gật đầu:
"Đúng! Chỉ đơn thuần là quyên góp!"
Nghe lời này, các thôn dân Nhất Chỉ thôn rõ ràng đều bị sốc.
Tuy Nhất Chỉ thôn cũng coi như khá giả, nhưng đừng nói mấy trăm triệu, cho dù là mấy trăm vạn, cũng đã là con số trên trời!
Quan trọng là, mấy trăm triệu này hoàn toàn quyên cho bọn họ...
Cả đám nhìn nhau, hoàn toàn không biết, nhiều tiền thế này thì... tiêu kiểu gì cho hết.
Đúng lúc này, lại một trận tiếng động cơ vang lên. Ba đoàn xe liên tục chạy vào thôn. Là ba người Baird, Yalman, Nicolas đồng thời tới.
Ba người vừa xuống xe liền thấy Lý Đại Quang, tức khắc nhìn nhau, đều thấy sự tức giận trong mắt đối phương. Thì ra cái lão già này chạy trước!
Yalman từ xa đã gân cổ lên:
"Vương thôn trưởng, chúng ta lại gặp mặt!"
Vương Hữu Quý vội gật đầu:
"Đúng vậy... Lần trước, thật sự xin lỗi."
Yalman cười ha hả:
"Không sao, các cụ bảo 'không đánh không quen' mà. Lão Lý, ông quyên bao nhiêu? Tôi quyên gấp đôi!"
Lý Đại Quang nghe mà muốn lòi cả tròng mắt:
"Ông cố tình 'khô máu' với tôi đúng không? Ông quyên bao nhiêu, tôi gấp đôi!"
Baird cười ha hả:
"Các người ra bao nhiêu, tôi cũng gấp đôi. À, nói cho chính xác, tôi không đại biểu cho cá nhân tôi, tôi đại biểu cho NF Sawyer, YD MiG, Mihir. Còn Gleit, tôi cảm thấy không cần đại biểu cho hắn."
Nicolas thì cười ha hả:
"Các người bao nhiêu tôi theo bấy nhiêu."
Vương Hữu Quý nghe mà toát mồ hôi hột. Mấy ông thần này mà 'cay cú' nhau, nổi nóng lên không quyên nữa, thì mình mất cả chì lẫn chài à?
Vì thế Vương Hữu Quý nhanh chóng nói:
"Mọi người không cần như vậy, tôi thấy đừng gấp đôi nữa. Cứ vậy là được rồi, được rồi..."
Nicolas cũng nói:
"Được rồi, đừng bực bội, đều là quyên tiền, không cần thiết nổi nóng."
Lý Đại Quang:
"Là hắn gây chuyện trước."
Yalman:
"Ai bảo ông không tuân thủ quy củ, chạy trước một bước."
Baird:
"Lý Đại Quang, rốt cuộc ông quyên bao nhiêu?"
Lý Đại Quang:
"300 triệu USD."
Những người khác còn chưa kịp "call", chợt có tiếng động cơ ầm ầm vang lên, nhưng âm thanh không giống ô tô.
Mọi người nhìn lên trời, thấy từ xa có hai chiếc trực thăng bay tới. Chúng giăng một cái biểu ngữ siêu to khổng lồ:
"Tôi tới, có chút thành ý, xin hãy nhận cho!"
Tiếp theo, mọi người nhìn thấy chiếc trực thăng tăng tốc, có người xuất hiện ở cửa, lấy ra một cái rương lớn, dốc ngược xuống!
Rầm...
Tiền mặt rớt xuống đầy trời như mưa!
Sau đó bị gió thổi bay tán loạn, giống như bướm bay khắp trời!
Chỉ có điều, loại bướm này... hơi đắt.
Đám người phía dưới hoàn toàn bùng nổ.
Mặc kệ là thôn dân hay du khách, có bao giờ thấy kiểu ném tiền này đâu?
Một đám hoan hô nhảy dựng lên giật tiền.
Vương Hữu Quý thấy vậy, nhanh chóng tổ chức người giữ trật tự, sợ xảy ra hỗn loạn.
Thế nhưng hắn đã xem thường kẻ trên trực thăng. Trực thăng bay vòng lại, giương ra một biểu ngữ nữa:
"Vui không? Hò hét lên đi, còn nữa!"
Đám đông bên dưới gân cổ gào lên:
"Còn muốn! Vui vãi!"
Sau đó, lại một rương tiền nữa đổ xuống...
Đám người Braid ở phía dưới ngửa đầu nhìn trực thăng, thầm nghĩ: "Cái tên này là ai?"
Yalman lạnh nhạt:
"Cái kiểu 'chơi trội' này, chắc chắn là thằng cha Otovsky rồi. Hắn rất thích chơi trò ném tiền này..."