Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 1349: Bán Cá

Phương Chính thấy vậy, thở dài, đột nhiên xoay người, co giò chạy ngay!

"Sư phụ! Người đứng lại đó cho con!"

Hồng Hài Nhi hô to một tiếng, các đệ tử khác cũng sôi nổi đuổi theo.

"Ta đã nói rồi, sư phụ có vấn đề!"

Cá Mặn gào lên.

Con sóc la lối:

"Nhất định trong miệng người có đồ! Khẳng định là hạt thông của ta, ta ngửi được mùi của nó!"

"Còn có Hàn Trúc của ta!"

Con khỉ cũng kêu lên.

Hồng Hài Nhi gầm gừ:

"Còn có đồ ăn vặt của ta!"

Cá Mặn chốt hạ:

"Còn có sự trong sạch của ta nữa!"

"Vì đồ ăn, đuổi theo!"

Một đám đệ tử gắt gao bám riết.

Phương Chính thì vừa chạy vừa cố nuốt sạch thức ăn trong miệng, lượn một vòng lớn, sau đó vọt thẳng vào chùa, nốc một hớp Vô Căn Tịnh Thủy thật to!

Gần như ngay lúc đó, đám Hồng Hài Nhi chen chúc nhào vào, hô lớn:

"Sư phụ, người há miệng cho chúng con xem!"

Phương Chính quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng thản nhiên nhìn mấy tên đệ tử, sau đó nhướng mày, há rộng miệng ra:

"Xem đi, xem đi, có gì hả?"

Mấy tên đệ tử tiến lại gần, quan sát cẩn thận. Đúng là cái gì cũng không có...

Hồng Hài Nhi hỏi:

"Sư phụ, không phải người đang luyện Bế Khẩu thiền, không nói lời nào sao?"

Phương Chính đáp:

"Mấy đứa làm loạn như thế, còn luyện thế nào được? Vi sư quyết định, không luyện nữa!"

"Chờ một chút, sư phụ! Ngoài mép người có dính vỏ hạt thông!"

Cá Mặn bỗng nhiên hô lên.

Phương Chính theo bản năng buột miệng:

"Sao có thể? Ta đều ăn..."

Lời này vừa thốt ra, Phương Chính chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng nháy mắt tụt xuống không ít...

Một đám đệ tử đang hung ác nhìn chằm chằm Phương Chính. Ngài xấu hổ ho khan hai tiếng:

"Cái này... kỳ thật chỉ là hiểu lầm."

"Sư phụ, người đừng nói gì nữa! Các sư huynh đệ, cầm vũ khí! Có thù báo thù! Không thù thì đánh góp vui!"

Cá Mặn từ khi tới chùa Nhất Chỉ toàn bị ăn đòn, lần này rốt cuộc bắt được cơ hội, tự nhiên là kẻ hăng hái đòi xông lên nhất!

Kết quả, Cá Mặn xông lên được ba bước, liền phát hiện, bên cạnh mình chẳng có ai hưởng ứng cả!

Nó quay đầu lại, nhận ra Độc Lang, con sóc, con khỉ, và Hồng Hài Nhi đã đồng loạt lùi về sau ba bước.

Sau đó, bốn tên kia trăm miệng một lời:

"Cố lên!"

Cá Mặn tức khắc có cảm giác bị hố nặng, nó quay đầu lại nhìn Phương Chính. Chỉ thấy Phương Chính đang bẻ bẻ cổ tay, mỉm cười:

"Rất tốt, Tịnh Chấp. Vi sư chưa kịp dạy dỗ, mà con đã học được cách tạo phản rồi..."

"Sư phụ, bọn họ cũng hùa theo con, còn bảo con cố lên nữa!"

Cá Mặn thấy chỉ có mình mình lao lên, lập tức lúng túng.

Ngay sau đó, nó liền nghe bốn tên kia cùng hô vang:

"Sư phụ cố lên!"

Cá Mặn vừa nghe, quay đầu lại mắng:

"CMN! Bán đứng đồng đội như thế, các ngươi có còn là... à mà thôi."

Nó chợt ngớ ra, bốn đứa trước mắt, hình như đúng là không có đứa nào là người thật.

"Sư phụ, những gì con vừa mới nói chỉ là giỡn thôi. Người tin không?"

Cá Mặn quay lại, đáng thương vô cùng hỏi Phương Chính.

Phương Chính cười hiền:

"Tin, dĩ nhiên là tin. Con lại đây, vi sư giảng chút đạo lý cho con nghe."

Cá Mặn vừa nghe hai chữ "giảng lý", lông vảy dựng đứng, co giò chạy nhanh còn hơn tên lửa.

Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

"Ơ... Đứa nhỏ này. Vi sư thật sự chỉ muốn giảng chút đạo lý cho nó nghe thôi mà, đến nỗi thế sao?"

Phương Chính nhìn Cá Mặn chạy mất dạng, cảm thán.

Hồng Hài Nhi vừa nghe "giảng đạo lý", ký ức đau thương năm đó bị sư phụ "thông não" mấy ngày trời lập tức ùa về. Nó cười gượng:

"Sư phụ, có đôi khi, thà động thủ còn sướng hơn động khẩu."

Đám con sóc cũng từng trải qua cái kiểu tra tấn tinh thần khủng bố này, vì thế cũng gật đầu lia lịa.

Bọn chúng da dày thịt béo, bị đánh vài cái cũng không sao, nhưng bị kéo đi "giảng lý", kia mới là thống khổ thật sự.

Cuối cùng, chuyện này cũng hạ màn, sau khi Phương Chính bảo đảm sẽ không bao giờ tái diễn và chấp nhận bồi thường thỏa đáng.

Đồng thời, Phương Chính cuối cùng cũng xác định được uy lực của Mặt Nạ Chúng Sinh Tướng. Nó quả thực có thể biến hóa trăm phần trăm, lừa gạt được cả người thân cận nhất!

Nhưng đây chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm. Những ngày tiếp theo, Phương Chính tiếp tục an tâm thực hiện kế hoạch "khôi giáp" của mình. Hơn nữa, sau nửa tháng, cuối cùng thành phẩm cũng ra lò: một bộ khôi giáp Hàn Trúc hoàn chỉnh cao bằng hai người.

Phương Chính đã dùng rất nhiều công nghệ hiện đại siêu việt. Có những thứ hắn làm không được, liền tiến vào trạng thái nhập đạo, vận dụng Thần Cảnh Thông, phối hợp với Hồng Hài Nhi và Cá Mặn để chế tác.

Trên khôi giáp Hàn Trúc khắc chi chít hoa văn và kinh văn. Nhìn thì tưởng để trang trí cho ngầu, nhưng thực ra toàn là "chức năng" cả.

Nó tương tự như trận pháp của Đạo gia, nhưng đây là phiên bản Phật môn do Phương Chính "mod" lại.

Thế nhưng bản thân Phương Chính Phật lực có hạn, hắn chỉ có thể dẫn đường Phật lực ngưng tụ trong chùa Nhất Chỉ để "sạc" cho nó cả ngày lẫn đêm. Phương Chính tin tưởng, sau một thời gian, khi khôi giáp Hàn Trúc này hoàn thành, nó tuyệt đối không thua kém đám giáp máy trong phim điện ảnh.

Nhưng hắn cũng không suy xét đến vấn đề đánh nhau, thậm chí hắn cũng không định để người khác nhìn thấy. Hắn chỉ là trộm chơi cho đã ghiền rồi tính tiếp.

Mặc bộ khôi giáp khổng lồ vào, Phương Chính lập tức cảm thấy nó liên kết hoàn hảo với cơ thể, mỗi cử động đều nhẹ nhàng tự nhiên, dễ dàng sai khiến như chính cánh tay của mình.

Đồng thời, khôi giáp gia tăng sức mạnh khủng khiếp. Bản thân Phương Chính đã có sức mạnh quái vật, hiện giờ, hắn lại cảm giác mình có thể kéo cả đoàn tàu đi bộ... Thậm chí còn mạnh hơn nhiều!

"Thật mạnh! Đáng tiếc, thời đại này không dùng được thứ này. Thôi thì tự mình giải trí một chút vậy, ha ha..."

Phương Chính cười khoái trá, sau đó nhân lúc ban đêm chạy khắp nơi trên núi, cuối cùng trực tiếp vọt sâu vào Thông Thiên sơn, lượn lờ như Iron Man phiên bản chùa chiền. Chơi đã đời.

Ngày hôm sau, hắn giấu khôi giáp vào rừng Hàn Trúc. Nơi đó có trận pháp bảo hộ, cũng không sợ bị ai thấy được mà gây phiền toái.

Hôm nay, Phương Chính đang ở sân sau uống trà xem kinh thư, đột nhiên Vương Hữu Quý chạy tới.

"Vương thí chủ, sao ông lại tới đây?"

Phương Chính thấy hơi lạ. Hiện giờ thôn Nhất Chỉ và các thôn xung quanh nhờ danh tiếng của chùa Nhất Chỉ mà kinh tế phát triển mạnh. Sản phẩm điêu khắc từ Hàn Trúc cũng rất được hoan nghênh. Trường học, đường sá đều đang xây dựng. Mọi chuyện đều dồn lên đầu Vương Hữu Quý, nên đã lâu rồi ông ta không có thời gian lên chùa ngồi chơi.

Vương Hữu Quý không nói gì, nốc cạn hai chén trà lớn, lúc này mới thở ra một hơi:

"Chuyện tốt, tuyệt đối là chuyện tốt!"

Phương Chính hỏi:

"Chuyện tốt gì?"

Vương Hữu Quý cười ha hả:

"Đội công trình tới rồi! Chính là đội xây dựng mở rộng chùa cho ngài đó. Đống nguyên vật liệu lần trước vận chuyển tới cuối cùng cũng có thể dùng. Ước mơ mở rộng chùa chiền của ngài sắp thực hiện được rồi."

Phương Chính vừa nghe, lập tức vui mừng ra mặt!

Đồng thời, Vương Hữu Quý nói tiếp:

"Mặt khác, nhà họ Hạ nguyện ý tài trợ xây một cái thang máy ngoài trời cho chùa Nhất Chỉ, đi thẳng từ chân núi lên đỉnh. Cứ như thế, du khách lên xuống núi sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Thế nào, ngài có muốn không?"

Phương Chính vừa nghe, trong lòng cũng kích động. Nhưng ngẫm lại, ngọn núi này của hắn đẹp là ở chỗ tự nhiên. Hơn nữa, núi Nhất Chỉ thật sự quá nhỏ, giờ cắm thêm một cái thang máy sắt thép ở đây, trông sẽ rất kệch cỡm, dễ dàng phá nát phong cảnh tự nhiên nơi này.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương