Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 169: Gói Quà Lớn Năm Mới

Bốn người thấy vậy, trong lòng vừa sợ hãi lại càng thêm kính sợ Phương Chính, xem lời hắn nói như thánh chỉ, nào dám vi phạm? Họ thành thật chờ tại chỗ, nhìn Miêu Long sinh ra từng con dao một, bộ dạng đau đến chết đi sống lại, đúng là sống không bằng chết.

Trên thực tế, Miêu Long đúng là đang sống không bằng chết. Từ nhỏ gã đã thích dao, lớn lên càng thích hơn, số dao cụ bị cấm mà gã thu thập được đã chất đầy gầm giường. Nhưng hôm nay, gã thề, thứ gã ghét nhất chính là dao!

Cũng không biết đã sinh được bao nhiêu con, Miêu Long mới triệt để khuất phục, gào lên:

"Đại sư, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, không sinh được nữa..."

"Đại sư, cầu xin ngài tha thứ, sau này tôi nhất định sẽ thay đổi triệt để, làm người tốt." Miêu Long nức nở kêu lên.

"Đại sư, tôi thật sự sai rồi, tôi không phải là người, những chuyện tôi làm trước kia không khác gì súc sinh. Sau khi xuống núi tôi sẽ lập tức tự thú, tôi sẽ khai báo hết những chuyện đã làm... Hu hu..." Miêu Long bật khóc.

"Đại sư..."

Phương Chính đứng trước cổng chùa, nhìn Miêu Long, cảm nhận được lệ khí trên người gã dần dần tiêu tán, nhưng nghiệp lực cũng chỉ tan biến đi một chút. Hiển nhiên, tên Miêu Long này đã làm không ít chuyện xấu. Nhưng những chuyện trước kia, Phương Chính cũng không quản được nữa, cũng không nên giải quyết tất cả nhân quả của Miêu Long trên ngọn núi này.

Thế là, sau khi Miêu Long sinh đủ bốn mươi chín con dao, Phương Chính vung tay lên, cuối cùng Miêu Long cũng được giải thoát khỏi sự thống khổ. Gã nằm trên mặt đất, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời, cuối cùng cũng thở ra một hơi thật dài, thầm nghĩ: "Cuối cùng cũng kết thúc."

"Dẫn hắn xuống núi đi. Nên làm thế nào, trong lòng các anh đã rõ. Nếu còn tiếp tục làm bậy, sự trừng phạt sẽ gấp bội."

Phương Chính nói xong, quay người vào chùa, đóng cửa lớn lại. Cùng lúc đó, hình tượng cao tăng lập tức biến mất, hắn thở ra một hơi thật dài: "Giả làm cao nhân cũng thật mệt..."

Đám người Đại Khuê, Nhị Khuê đã muốn xuống núi từ lâu. Phương Chính vừa mở miệng, họ như được đại xá, vội vàng chạy tới nhấc Miêu Long lên, nhanh chóng xuống núi. Còn những con dao kia? Đừng nhắc đến dao trước mặt họ nữa! Ai nhắc, họ tuyệt giao với người đó!

Họ hoàn toàn không phát hiện ra, những con dao sau lưng đã lặng lẽ biến mất. Cùng lúc đó, Phương Chính trực tiếp ngã vật ra giường, ngáy o o. Nhất Mộng Hoàng Lương rất lợi hại, nhưng để duy trì lâu như vậy, sự tiêu hao cũng không hề nhỏ. An ninh trong chùa, giờ chỉ có thể giao cho hộ pháp Độc Lang.

Đám người Đại Khuê, Nhị Khuê đã sớm sợ vỡ mật, nào dám quay trở lại. Họ chỉ hận cha mẹ sinh thiếu cho mấy cái chân nên chạy chậm!

Vừa xuống núi, mấy người không dám dừng chân, chạy thẳng đến đồn công an.

"Mấy người các anh muốn làm gì?"

Hơn nửa đêm, năm tên tóc vàng mặt mũi hung hăng đột nhiên xông vào đồn công an, làm viên cảnh sát trực ban giật nảy mình, đứng bật dậy quát lớn.

"Đừng kích động, chúng tôi đến tự thú." Miêu Long kêu lên.

"Cái gì?"

Viên cảnh sát ngơ ngác. Hắn từng gặp người đến tự thú, nhưng chưa từng thấy ai kéo cả hội đến tự thú thế này! Thế là hắn hỏi: "Mấy anh ướt sũng cả người, đây là xuống sông trộm cá của người ta à?"

Năm người: "..."

Nghe xong lời giải thích của năm người, viên cảnh sát lập tức mừng như nở hoa trong bụng. Đây đúng là năm mới tình hình mới, năm người rủ nhau đến tặng gói quà lớn! Trong mơ hồ, viên cảnh sát nhìn thấy hoa hồng, các loại giấy khen, việc thăng chức tăng lương, cưới được vợ đẹp con nhà giàu, bước lên đỉnh cao của cuộc đời...

Năm người chịu tội thế nào, không nhắc tới nữa.

Giờ khắc này, có người cũng đang rối rắm.

"Nói, không nói, nói, không nói..." Tỉnh Nghiên ôm một con mèo bông lông trắng, vừa nhổ lông mèo, vừa lẩm bẩm.

Hôm nay nhìn thấy những chuyện thật sự không thể tưởng tượng nổi, với sự nhạy cảm của một phóng viên, cô biết đây chắc chắn sẽ là một tin tức cực nóng. Nhưng vấn đề là, tin này quá kỳ quái, nếu viết được sẽ là tin bom tấn, viết không nổi sẽ là một cái hố lớn, còn bị người ta mắng là bịa đặt tin tức.

Tạm không tính đến chuyện này, trọng điểm là Tỉnh Nghiên đang cố gắng đoán ý của Phương Chính. Từng hành động của hắn, từ lúc bắt đầu đến giờ, đều khiến cô tôn trọng. Hơn nữa, Phương Chính cũng không giống loại người ham công tiếc việc, ham danh hám lợi. Bắt hắn phải dấn thân vào những chuyện như vậy, cô luôn cảm thấy không ổn lắm.

Nghĩ một hồi, Tỉnh Nghiên lựa chọn cách nhổ lông để quyết định. Sợi lông cuối cùng rơi xuống...

"Nói?"

Tỉnh Nghiên ngạc nhiên, sau đó cười khổ một tiếng, cẩn thận tìm lại khắp mình con mèo bông, cuối cùng cũng phát hiện ở chỗ râu mèo còn sót một sợi. Cô mỉm cười, một tay giật xuống, nói: "Quả nhiên là không nói!"

Giải tỏa được khúc mắc trong lòng, cô ném con mèo bông đi, lên giường đi ngủ! Về phần dọn dẹp? Xin lỗi, là một phụ nữ thời hiện đại, cô rất lười!

Bạch Vân tự cũng không khác mấy. Sau khi Phương Chính rời đi, đông đảo phóng viên đổ tới, đều hỏi về chuyện Nhất Vĩ Độ Giang. Kết quả, trên dưới Bạch Vân tự đều ngậm miệng không nói. Ngay cả dân làng dưới núi dường như cũng nghe được phong thanh gì đó nên đều im lặng. Giới phóng viên rất vất vả mới cạy được miệng của một vài dân làng và du khách, dù đối phương quả quyết là nói thật, họ vẫn luôn cảm thấy không đáng tin cậy.

Họ tự nhiên không biết, Bạch Vân Thiền sư không muốn để ai quấy rầy Phương Chính nên mới không cho phép mọi người nói lung tung, các tăng nhân đương nhiên sẽ không nói. Mà dân làng dưới núi cũng rất có cảm tình với Bạch Vân tự. Phương Chính chói mắt như vậy, dù họ rất khâm phục nhưng cũng thấy phiền phức thay. Cuối cùng, tất cả đều có lòng tốt, vì Bạch Vân tự mà im lặng, thậm chí còn mở miệng phủ nhận...

Trong lúc nhất thời, giới phóng viên muốn nổ tung cả đầu, rốt cuộc là có Nhất Vĩ Độ Giang hay không?

Về phần Thiệt Trán Liên Hoa, chỉ có các tăng nhân biết. Đối với Phương Chính, họ kính như thần minh, lại có lời dặn của Bạch Vân Thiền sư, trước khi hắn mở miệng cho phép, ai dám tiết lộ? Giới phóng viên không biết nên tự nhiên cũng không hỏi.

Thế là chuyện Nhất Vĩ Độ Giang gây ra một trận náo loạn như vậy, ầm ĩ được vài ngày rồi cũng dần nguội đi. Sau đó còn xuất hiện một đám chuyên gia, đưa ra đủ loại giải thích hợp lý. Phương Chính hoàn toàn biến thành một tên lừa đảo chỉ giỏi lòe người, rồi bị mọi người quên lãng.

Nhưng người địa phương vẫn bàn tán say sưa. Dù sao thì lúc Phương Chính Nhất Vĩ Độ Giang, người chứng kiến đa số đều là dân địa phương. Người ngoài không thấy nên không tin, nhưng họ thì tin! Họ bàn luận trong nhóm bạn bè, trò chuyện trong quán nước, thanh danh của Phương Chính và Nhất Chỉ tự cũng đang lan truyền nhanh chóng.

Còn Phương Chính thì cả ngày cứ ngồi xổm trước cổng chùa, ngóng trông một đoàn khách hành hương hùng hậu kéo đến. Kết quả lại khiến hắn buồn bực: tuyết rơi rồi!

Một trận tuyết lớn kéo dài suốt ba ngày, gió rít gào, đường lên núi hoàn toàn bị chặn kín.

Phương Chính đứng trước cổng, nhìn lớp tuyết dày cả mét rưỡi, mặt ủ mày chau: "Đúng là xui xẻo, tuyết dày như thế, người nào thấp một chút chắc lún mất tăm, thảo nào không có ai đến."

"Gâu gâu..." Độc Lang đứng trong tuyết, cũng chỉ lộ ra hơn nửa cái đầu, kêu lên hai tiếng. Tuyết quá dày, nó về cơ bản chỉ có thể nhảy tưng tưng như con thỏ. Nhảy ra ngoài được vài lần, nó đã mệt đến lè lưỡi, không ra ngoài nữa.

Phương Chính thử sờ lớp tuyết, vẫn chưa cứng lại hoàn toàn, muốn đi lên được chắc phải chờ thêm mấy ngày.

"Được rồi, nếu không xử lý đống tuyết này, đừng hòng có khách hành hương. Làm việc thôi!" Phương Chính quyết định sẽ dọn tuyết.

Độc Lang thì vẫy đuôi một cái, co cẳng bỏ chạy!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương