Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 667: Dân làng không biết điều

Đoạn ký ức này chợt lóe lên, Phương Chính bất giác cười. Hắn nhìn về phương xa, cất cao giọng nói:

"Bần tăng cách không khai quang được rồi, tâm đến pháp đến, A Di Đà Phật! Thí chủ, an tâm sử dụng đi!"

Nếu là người khác nói vậy, Dương Bình nhất định đạp cho một cái, lại nhổ nước bọt mắng: "Lừa đảo chết tiệt!"

Nhưng Phương Chính là ai? Con của nhà Dương Hoa chính là cầu được từ chùa Nhất Chỉ, được bệnh viện gọi là kỳ tích! Người khác không tin, nhưng Dương Bình hoàn toàn tin tưởng Phương Chính, lập tức cười lớn:

"Cảm ơn Phương Chính trụ trì khai quang!"

Lúc này, Dương Hoa thò đầu ra, cướp lấy loa trên tay Dương Bình:

"Phương Chính trụ trì, thấy người đang cầm liềm, đang gặt lúa sao?"

Phương Chính cao giọng hô:

"Đúng vậy!"

"Phương Chính trụ trì, thử so một chút không! Xem là các cậu nhanh, hay là máy móc nhanh!"

Phương Chính nhìn qua Độc Lang. Gia hỏa này không có tay, chỉ có chân chạy. Con khỉ tính là một sức chiến đấu, còn Hồng Hài Nhi, nếu bật hết hỏa lực thì quá dọa người. Lại thêm hắn là tay quen, có vẻ như chắc chắn thua! Có điều, Hồng Hài Nhi không thể dùng pháp lực, nếu không khó giải thích. Bản thân hắn cũng phải thu liễm một chút...

Nghe Dương Hoa hô như thế, đám người Chu Tử Thiện đang làm việc lập tức tới tấp đứng lên, nhìn cỗ máy lớn từ xa. Ánh mắt họ như toé ra lửa, chiến ý dày đặc. Đáng tiếc, bọn họ chỉ có năm người, sao có thể so với máy móc? Ánh mắt lập tức liền nhạt xuống.

Phương Chính thấy vậy, lông mày khẽ nhướn, cười vang:

"Được, vậy so xem, từ giờ tới tối, ai thu được nhiều lúa hơn thì được mời cơm!"

"Không vấn đề! Ha ha... Phương Chính trụ trì, bữa cơm này cậu mời chắc rồi! Tôi cũng không bắt nạt các cậu, để các cậu làm trước một tiếng!"

Dương Hoa vỗ vỗ ngực, đắc ý nói. Hắn rất tin tưởng vào chiếc máy móc mới mua.

Mấy người Tống Nhị Cẩu, Đàm Cử Quốc cũng không ngăn cản. Thu hoạch ngày mùa vốn là chuyện vui, trong làng có thêm máy mới càng thêm vui. Mọi người muốn ồn ào một chút, chỉ cần không ảnh hưởng toàn cục là được.

"Ha ha, Dương Hoa phóng khoáng, còn nhường một giờ. Những người gặt thuê này bật hết hỏa lực làm một giờ, đoán chừng giỏi lắm cũng chỉ được một hai sào lúa."

Tống Nhị Cẩu cười hắc hắc.

"Người bình thường một ngày được một sào đã là giỏi, mà trong ruộng lầy thế này, hai ba sào đã là cực hạn! Nhưng máy móc của chúng tôi một ngày có thể thu hoạch được mười mẫu! Đừng nói là nhường một giờ, có nhường một ngày thì bọn hắn vẫn cứ thua!"

Đúng lúc này, một thanh âm đầy kiêu ngạo vang lên.

Đám người Tống Nhị Cẩu vốn chỉ đang trêu đùa, nhưng người này tuy nói không sai, nhưng thái độ lại tràn đầy vẻ từ cao nhìn xuống? Cần phải vậy sao? Người ta tới gặt thuê, dùng lao động để kiếm tiền, không cần phải tuyệt tình như vậy đi?

Vừa nghiêng đầu, quả nhiên đã thấy hai người xa lạ xuất hiện.

Hai người này, người đeo kính hơi mập, có chút vẻ nho nhã, có điều mặt vểnh lên, ánh mắt nhìn thôn dân cũng mang theo vẻ ngạo khí. Mà bên cạnh là một nam tử có vẻ rất tinh minh. Người vừa nói chuyện chính là nam tử hơi mập.

Nam tử hơi mập thấy mọi người nhìn qua, càng thêm đắc ý, tiếp tục nói:

"Chư vị, tôi cảm thấy trận đấu này hoàn toàn không có ý nghĩa, máy móc thắng chắc. Chiến thắng này có ý nghĩa gì sao? Một tên hòa thượng có thể mời các cậu ăn gì? Chẳng lẽ mời các cậu ăn chay? Cơm chùa không có thịt, thậm chí không nỡ cho nhiều dầu mỡ, đồ ăn như vậy, chậc chậc... đúng rồi, bao giờ thì các cậu bắt đầu mở máy, chúng tôi còn đang chờ đây."

Đám người ngạc nhiên nhìn hai người xa lạ xuất hiện, mắt đầy vẻ bất mãn. Hai con hàng này là ai vậy?!

"Quản lý Tôn, các cậu còn chưa đi sao?"

Đàm Cử Quốc kinh ngạc nhìn hai người trước mắt. Người khác không biết, nhưng lão biết hai người này.

Tên mập là Tôn Hữu Tiền, cái tên này là hắn tự đặt cho bản thân, có tiền, có tiền, càng có tiền hơn! Hắn kinh doanh máy gặt liên hợp, có điều cũng không phải tổng giám đốc hay chủ tịch gì, chỉ là một quản lý tiêu thụ mà thôi. Nam tử tinh minh bên cạnh là Giang Hướng Vĩ, là cố vấn tiêu thụ của nhà máy. Bình thường chỉ có Giang Hướng Vĩ theo máy mới xuống. Một là duy trì quan hệ với khách hàng, hai cũng là xem máy gặt có hoạt động tốt không rồi mới trở về.

Chỉ có điều, lần này Tôn Hữu Tiền rảnh rỗi nên liền theo tới. Hắn cũng muốn xem thôn Nhất Chỉ đang nổi danh này có bộ dạng thế nào. Hơn nữa, nghe nói thôn Nhất Chỉ có tre hàn tốt, có tiền cũng khó cầu. Cho nên hắn tranh thủ một chút, dù gì cũng là quản lý tiêu thụ, xuống tới nhất định được chiêu đãi, mà trong đó lấy chút măng trúc làm khai vị cũng không thể thiếu. Hơn nữa, lúc hắn đi còn từng đăng ảnh chuẩn bị đi thôn Nhất Chỉ ăn măng trúc cực phẩm. Không ít người đều hô hào đòi chụp hình, thậm chí còn nói hắn cầm về cho mọi người nếm thử.

Tôn Hữu Tiền chém gió tung trời, lại không ngờ, người thôn Nhất Chỉ lại không thèm để ý tới hắn! Ai nấy chỉ vây quanh cái máy gặt, sau đó lại đi nói chuyện với một tên hòa thượng! Hừm, đường đường là quản lý tiêu thụ, lại không bằng một tên tiểu hòa thượng? Cảm giác nhục nhã vì không được coi trọng dâng lên, ánh mắt nhìn Phương Chính cũng mang theo sự phẫn nộ.

Tôn Hữu Tiền thực sự bực bội, chẳng lẽ người dân ở đây không hiểu, chỉ cần đại quản lý là hắn vui vẻ, lúc nào cũng có thể giảm giá cho một chút, tiết kiệm được rất nhiều tiền sao?

Nếu là ngày thường, Tôn Hữu Tiền hắn không phải đứng trên đường cái phơi gió phơi sương, mà là ngồi trên bàn nhậu, uống rượu ngon, ăn đặc sản, chém gió ngập trời mới đúng. So sánh hai bên, Tôn Hữu Tiền lập tức có ý kiến với thôn Nhất Chỉ! Hắn quyết định, nhất định phải bắt thôn Nhất Chỉ nôn thêm tiền ra! Dù sao, loại máy móc lớn như máy gặt này, ngoài chi phí mua sắm, các chi phí linh tinh còn lại dù không nhiều nhưng cũng không ít. Hơn nữa hắn tin tưởng, với cái miệng của hắn, đám nông dân này không muốn bỏ tiền cũng phải bỏ!

Lòng thầm quyết định, Tôn Hữu Tiền híp mắt lại, lòng thầm đắc ý, tựa như đám thôn dân trước mắt đều chỉ là dê chờ thịt.

Tôn Hữu Tiền nhếch miệng cười:

"Bí thư Đàm nói đùa, máy móc mới đưa ra, chưa xem nó vận hành bình thường, tôi cũng không an tâm mà đi!"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương