Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 693: Yêu Nghiệt Phương Nào

Độc Lang xác định không có ai thấy, len lén nói với Phương Chính:

"Sư phụ, chúng ta đi thôi, chảo đậu kia rất bẩn!"

Phương Chính ngạc nhiên:

"Vì sao nói như vậy?"

Độc Lang len lén như trộm đáp:

"Con vừa vào bếp xem, đậu trong chảo không được rửa, còn có cả đất nữa. Đi thôi đi thôi, ăn sẽ hỏng bụng mất."

Phương Chính nghe xong, lập tức cười, gõ đầu Độc Lang một cái:

"Đồ ngốc, đó không phải là bẩn, mà là căn bản chưa rửa qua."

Độc Lang mở to hai mắt:

"Không rửa thì sao ăn được a?"

Mặc dù trước kia nó ăn lông ở lỗ, gặm xương dính đầy bùn, nhưng từ khi lên núi, nó đã trở thành một con sói rất biết giữ vệ sinh!

Phương Chính cười nói:

"Đây là quá trình làm tương, rang trước sau đó mới rửa... được rồi, cùng ta đi xem đi."

Phương Chính dẫn theo Độc Lang vào trong, vừa hay thấy Đỗ Mai rang xong một chảo đậu, sau đó vớt ra cho vào chậu lớn, bắt đầu rửa.

Độc Lang thấy vậy, lập tức thở nhẹ một hơi... không còn lo phải ăn đất nữa.

Phương Chính thấy vậy, mới đem vấn đề của Độc Lang ra hỏi.

Đỗ Mai cười nói:

"Trước kia bảo cháu học thì không học, giờ bắt đầu lại hỏi. Thím nói cho cháu biết, nếu rửa trước khi rang, vậy sẽ rất khó hong khô, chờ hong khô cũng phí thời gian. Còn sau khi rang xong, lúc này rửa sẽ không còn phiền như trước nữa, đậu sẽ mau khô hơn..."

Trong lúc nói chuyện, Đỗ Mai đã rửa sạch đậu, sau đó đổ vào trong nồi, cho thêm nước, đậy nắp...

Dương Hoa phối hợp thêm củi, lửa lớn nấu đậu.

Đỗ Mai thấy Phương Chính muốn học làm tương, thế là kiên nhẫn giảng giải:

"Nấu cũng có phương pháp đặc biệt, nước đổ vào không được nhiều, cũng không thể ít, đại khái phải gấp ba lần đậu. Lửa lớn nấu một giờ, nếu như cạn nước thì phải đổ thêm. Nhưng không thể thêm nước lạnh, phải thêm nước nóng mới được."

Trong lúc nói chuyện, Đỗ Mai dẫn Phương Chính cùng Độc Lang vào phòng, vừa trông coi hai đứa nhỏ đang ngủ, vừa nói:

"Chờ nấu xong thì còn cần giã nát. Có người thích nhừ, có người lại thích còn chút mảnh vụn, vậy sẽ cần giã nhẹ. Nhà chúng ta không thích nhừ, cho nên sẽ giã nhẹ. Sau đó là trải ra, đem ủ. Chờ lên men xong lại đập vụn, đắp lên chậu hong khô. Chờ khô rồi, thêm nước và muối, đun lên, nhớ khuấy đều. Tắt lửa, chờ nguội rồi cho vào chum, nhớ đậy bằng băng gạc có thể thông khí, để ở nơi có gió có mặt trời chiếu vào. Nhớ là phải có ánh nắng, có ánh nắng thì tương mới lên men được. Lúc giữa trưa thì bỏ lớp băng gạc ra, để ánh nắng chiếu thẳng vào trong, tăng nhanh quá trình lên men, một tháng sau là có thể ăn. Tuyệt đối không nên ăn sớm, nếu không rất dễ trúng độc. Mặt khác, trong thời gian này phải nhở đảo mấy lần mỗi ngày, nếu phát hiện lớp váng đen thì phải chắt ra ngoài, nếu không tương không chỉ khó nhìn, mà sẽ còn có mùi nấm mốc nữa. Một tháng sau là xong, về sau, theo hơi nước bay đi, thì tương sẽ càng lúc càng đặc. Vô luận là để chấm rau hay kho nấu đều rất ngon."

Nói tới đây, hai đứa nhỏ đột nhiên khóc, Đỗ Mai tranh thủ dỗ con.

Phương Chính cáo từ rời đi.

Ra cửa, Độc Lang tò mò hỏi:

"Sư phụ, người hỏi kỹ vậy làm gì?"

Phương Chính liếc nhìn lại:

"Những thứ này, vi sư đều đã biết, hỏi là để cho con nghe, có nhớ hết chưa?"

Độc Lang ngu ngơ hỏi:

"Nhớ cái gì?"

Phương Chính trực tiếp cốc một cái, mất thời gian nghe cả nửa ngày, tên hỗn đãn này lại không nhớ gì hết, lãng phí thời gian!

Độc Lang cũng không sợ đau, chạy theo sau mông Phương Chính, chấp nhất hỏi:

"Sư phụ, sư phụ, chúng ta không chờ lấy tương sao?!"

Phương Chính nói:

"Tháng sau chúng ta xuống lấy..."

Độc Lang lập tức hết hứng thú:

"A... lâu như vậy sao?!"

Nó chỉ hứng thú với mỹ vị trước mắt thôi a.

Phương Chính bất đắc dĩ lắc đầu. Kỳ thực không ít người đều làm thứ này từ đầu năm, có điều cũng có người thích làm cuối năm. Tiết Sương Giáng kéo tới, thời tiết lạnh sẽ không có ruồi muỗi quấy nhiễu, tương sẽ sạch hơn.

Đỗ Mai thuộc về kiểu người như thế, cuối năm làm, đầu năm ăn.

Tản bộ một vòng trong thôn, thỉnh thoảng lại ngửi được mùi đậu rang... ngoại trừ mùi đậu, còn có hương vị cuối thu. Phương Chính liếm liếm đầu lưỡi, không nhịn được mà nhìn lên núi, thời gian trôi qua thật chậm...

Phương Chính dẫn Độc Lang dạo mấy vòng dưới chân núi, cuối cùng mua một chút muối trắng, lúc này mới lên núi.

Trở lại núi, Phương Chính chạy tới chỗ chậu hoa kiểm tra. Quả nhiên đã thấy chồi non mọc ra, cao chừng một đầu ngón tay! Theo tốc độ này, không cần tới ngày thứ hai, đêm nay là có thể ăn!

Thời gian kế tiếp, Phương Chính niệm kinh, ăn cơm, sau đó ngả đầu liền ngủ.

Đến ngày thứ hai, trời còn chưa sáng, gà còn chưa kêu, Phương Chính đã rời giường. Cũng không phải là hắn sốt ruột, mà là ở ngoài có tiếng loảng xoảng truyền vào, sau đó liền nghe tiếng Độc Lang kinh hô:

"Ai... yêu nghiệt phương nào! Không đúng... Sư phụ! Mau đến xem, cải trắng thật lớn!"

Phương Chính còn chưa ra, đã nghe tiếng Hồng Hài Nhi phàn nàn:

"Sư huynh, mới sớm ra đã tru gào gì vậy? Đậu xanh rau muống, bắp cải này thật là lớn!"

Thanh âm của con khỉ vang lên, sau đó lập tức biến thành tiếng hô sợ hãi:

"Cải trắng cái gì, chúng ta có trồng cải trắng gì đâu? Phật Tổ tại thượng, sao lại lớn như thế!"

Vốn Phương Chính còn có chút bối rối, nghe mấy đệ tử kinh hô liên tục, lập tức không còn ngủ được nữa, khiển trách:

"Cải trắng có lớn thì cũng là cải trắng, có gì đáng ngạc nhiên, các ngươi đã vào Phật môn, vậy phải học tính trầm ổn của Phật Tổ, trời sập cũng không được sợ, có biết chưa, cải trắng lớn hay nhỏ, thì cũng chỉ là cải trắng mà thôi, không thể gọi gì khác cả!"

Phương Chính vừa nói chuyện, vừa đẩy cửa bước ra, sau đó đột nhiên phát hiện... không mở được cửa!

Phương Chính ngạc nhiên kêu:

"Chuyện gì vậy? Ai chặn cửa vậy?"

Hồng Hài Nhi hô lớn:

"Sư phụ, chờ một chút, chúng con đẩy cải trắng ra đã."

Sau một chút mới nói:

"Sư phụ, được rồi."

Phương Chính mở cửa phòng, đang muốn nói gì đó, đột nhiên liền sững người. Trước mặt hắn, là một bắp cải, cao một mét, rộng tới mét rưỡi! Lá cải như cái giường nhỏ vậy!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương