Chương 770: Ba Lần Tới Mới Gặp Tăng
Trở lại Nhất Chỉ sơn, Phương Chính cùng Hồng Hài Nhi đều mất ngủ.
Hồng Hài Nhi nhớ nhà, ghé trên nóc nhà nhìn lên trời, nói nhỏ cái gì đó… con sóc ngồi xổm bên cạnh, ngửa đầu ngẩn người nhìn theo.
Phương Chính nằm trong thiền phòng, nhìn lên trần nhà, đầu óc nghĩ tới cảnh tượng lần đầu gõ trống, cảnh tượng lúc đó. Cha mẹ a… hắn cũng có, thế nhưng họ ở đâu? Lúc bỏ hắn đi, họ có đau lòng? Đã nhiều năm như vậy, hai người có nhớ hắn không? Hẳn là không, nếu có, vậy đã tới thăm hắn mới đúng.
Nghĩ tới đây, lòng Phương Chính có chút nhói, bản năng sờ một tấm ảnh, trong ảnh là Nhất Chỉ thiền sư, lão hòa thượng cười rất hiền lành, trên mặt còn chưa có nhiều nếp nhăn, lông mày cũng còn màu đen, cười lên rất đẹp.
Bất tri bất giác, Phương Chính ôm ảnh Nhất Chỉ thiền sư, ngủ thiếp đi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai, tiếng chuông tiếng trống cùng vang, gần là Nhất Chỉ thôn, xa là huyện thành, tất cả mọi người nghe tiếng chuông tiếng trống này mà rời giường dậy đi làm, việc này đã sớm thành thói quen.
Gõ chuông xong, Phương Chính cùng con khỉ trở lại trong chùa, đóng cửa, quét dọn Phật đường, trước khi Phật đường được quét dọn xong, Nhất Chỉ tự sẽ không mở cửa đón khách, đây cũng là quy củ của Phương Chính. Phương Chính quét dọn chùa xong, lại đi ăn sáng, lúc này mới mở cửa. Vừa chùa vừa mở, Phương Chính lập tức ngẩn người.
Trước cửa là một trung niên khí vũ hiên ngang, hai đầu lông mày không giận tự uy, hiển nhiên đây là một người có địa vị xã hội cao, không phú thì quý.
Không đợi Phương Chính chào, trung niên uy nghiêm đã cười vui vẻ:
"Phương Chính trụ trì, gặp cậu một lần đúng là khó, tự giới thiệu một chút, tôi là Kỳ Đông Thăng, tạm thời là công bộc của Tùng Vũ huyện."
Phương Chính sững sờ, khá lắm, vị Chủ tịch huyện này không ngủ được sao, sớm vậy đã tới "chặn" cửa rồi? Lại nhìn trong tay Kỳ Đông Thăng, không đao không kiếm cũng không có người đi cùng, xem ra không phải tới gây chuyện.
Phương Chính chắp hai tay:
"A Di Đà Phật, hóa ra là Kỳ thí chủ, bần tăng hữu lễ."
Mặc dù là Chủ tịch một huyện, nhưng Phương Chính thân là phương ngoại chi nhân, không cần biết ngươi có chức vụ gì, đều gọi là thí chủ, còn chào, gặp ai hắn cũng chào.
Kỳ Đông Thăng hiển nhiên không quan tâm cái này, cũng chào Hồng Hài Nhi mới từ hậu viện bước ra, sau đó nói:
"Phương Chính trụ trì, có thời gian đi dạo với tôi một chút chứ?"
Phương Chính nghĩ một chút:
"Vậy thì đi một chút."
Nhất Chỉ tự quá nhỏ, không đủ cho hai người đi, thế là hai người đạp sương mù buổi sớm, nhìn lên có vẻ như bước trên mây, tựa như tiên nhân hạ phàm.
"Phương Chính trụ trì, cổ nhân có ba lần tới mời, mà tôi đến Nhất Chỉ tự này, vừa hay cũng ba lần."
Kỳ Đông Thăng cười nói.
Phương Chính nói:
"Người xuất gia không nói dối, hai lần trước thí chủ tới, bần tăng đều trong tự viện, chỉ là không ra gặp mặt mà thôi."
"Hả…"
Kỳ Đông Thăng sững sờ. Tham chính nhiều năm như vậy, đại đa số người đều là ngoài cười trong không cười, nói lời hay nhưng thực chất vô dụng. Hắn chưa từng gặp người thẳng thắn như thế!
Kỳ Đông Thăng cười khổ:
"Trụ trì thực đúng là nhanh miệng."
Phương Chính lắc đầu nói:
"Không phải, chỉ là bần tăng không muốn nói dối thôi, nói dối sẽ bị sét đánh. Huống chi việc hôm nay cũng không cần vòng vo. Thí chủ muốn phát triển Nhất Chỉ sơn thành điểm du lịch, thu hút du khách sao?"
Kỳ Đông Thăng sững sờ, hòa thượng này đúng là hài hước, bị sét đánh? Ha ha. Kỳ Đông Thăng gật đầu nói:
"Đã như vậy tôi cũng không vòng vo. Nói thật, huyện Tùng Vũ chúng ta quá nghèo, có thể nói là cần gì cũng không có. Danh thắng, công nghiệp… đều không phát triển, người nghèo nhiều như nấm sau mưa. Tình thế như vậy, nếu không tìm được đường ra vậy chỉ có thể mãi nghèo. Tôi không nói vì nước vì dân, xem như chỉ vì 'KPI' của bản thân, thừa dịp còn trẻ để bước lên bước nữa, cũng muốn để người ta nhớ tới. Tôi đã tới nhậm chức hai tháng, làng lớn thôn nhỏ đều đã đi qua. Có nhiều chỗ đúng là không tệ, có tiềm lực khai phá cảnh sắc. Có điều lại không tạo được một chỉnh thể, cơ sở cũng còn lâu mới so được với bên Nhất Chỉ sơn này, chi phí khai phát quá lớn."
Phương Chính không nói gì, tiếp tục nghe. Hắn lần đầu nghe một vị quan huyện nói ngay thẳng như vậy. Có lẽ với nhiều người mà nói, quan huyện chỉ lớn bằng hạt vừng, nhưng là một người dân bình thường, còn là người sinh sống trong địa bàn huyện, vậy đó thực sự là đại quan! Chí ít trên một mẫu ba phần đất này, lời của Chủ tịch huyện rất có trọng lượng.
Sau đó Kỳ Đông Thăng lại nói kỹ tình huống mấy thôn lân cận, Phương Chính càng nghe càng giật mình, hắn sống ở đây hai mươi năm trời, có thể nói hiểu rõ mấy thôn quanh đây. Chính vì vậy lời Kỳ Đông Thăng nói càng làm hắn giật mình! Bởi vị Chủ tịch huyện này lại có thể nói rõ tình huống từng thôn, từ diện tích đất nông nghiệp tới sản lượng cao thấp, từ dân số tới người nổi bật trong thôn, đều có thể nói rõ ràng.
Bởi vậy có thể thấy được, vị Chủ tịch huyện này không nói khoác, tuy không tới mức hiểu cả cái huyện Tùng Vũ này như lòng bàn tay, nhưng cũng là hiểu phân nửa.
Một vị Chủ tịch huyện có thể đi sâu vào công việc như này, thực đúng là hiếm gặp, cũng không thể không thừa nhận, người này muốn làm việc thực. Có điều, Nhất Chỉ sơn thực sự thích hợp khai phát du lịch sao?
Thế là Phương Chính hỏi vấn đề này.
Vấn đề này như chìa khóa mở cái máy hát trong cơ thể Kỳ Đông Thăng, Kỳ Đông Thăng phân tích từng góc độ cho Phương Chính một lần, kết quả sau cùng là dù không phải lý tưởng nhất, nhưng lại thực có thể làm! Hơn nữa đối với Nhất Chỉ tự hay là đối với huyện Tùng Vũ thì đều là việc có lợi. Kỳ Đông Thăng phụ trách tuyên truyền, tiền hương hỏa cũng không thu một phân, thậm chí vé vào cửa cũng không lấy!
Phương Chính nghe xong, nghi hoặc hỏi:
"Không thu phí vào cửa, vậy ủy ban huyện muốn gì?"
Kỳ Đông Thăng cười ha ha nói:
"Du khách tới đây cũng cần ăn ngủ nghỉ chứ? Lúc về cũng sẽ mua đồ kỷ niệm? Cái này không phải là tiền sao? Người dân kiếm tiền, chúng tôi thu thuế, không phải là hai bên đều lợi sao? Còn việc tu sửa chùa chiền, tôi cùng bí thư Lưu đã bàn chuyện, sẽ xin một phần tài chính chuyên tu cho Nhất Chỉ tự, khai phát chỗ này, cơ bản không cần ngân sách chi tiền, lại có thể kéo nền kinh tế lên. Đương nhiên, nếu ngày sau Nhất Chỉ tự có thể trở thành khu du lịch lớn, chúng tôi cũng không ngại chút tiền vé này."
Phương Chính nhìn Kỳ Đông Thăng nói đầy vui vẻ, hỏi một câu:
"Kỳ thí chủ, trên núi thế nào hẳn anh cũng đã thấy, sợ là không chứa được nhiều người như vậy. Huống hồ đường núi hiểm trở, nếu trời mưa hoặc tuyết, nhiều người đi lại cũng nguy hiểm, anh nhất định muốn làm lớn sao?"
"Việc này đúng thực là vấn đề, nhưng chỉ cần cậu đồng ý, những vấn đề này chúng tôi có thể nghĩ cách giải quyết."
Kỳ Đông Thăng nghiêm túc nói.