Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 781: Vô Tri Nên Không Sợ

Trong tình huống bình thường, đội cứu viện chỉ huy động nhân lực. Một khi đã phải dùng đến trực thăng, nghĩa là nhân lực không đủ, cần máy bay chi viện. Đây chắc chắn là chuyện lớn!

Nghĩ tới đây, Phương Chính vội lấy điện thoại gọi cho Vương Hữu Quý. Bên kia vừa bắt máy, Phương Chính đã nghe thấy tiếng ồn ào hỗn loạn, tiếng gió rít vù vù. Xem ra Vương Hữu Quý đang ở ngoài trời, nếu ở trong làng, nhà cửa đã che chắn hết, không thể có tiếng gió lớn như thế.

"Phương Chính trụ trì? Có chuyện gì vậy?"

Vương Hữu Quý gào lên. Giữa khung cảnh ồn ào, sợ đối phương không nghe rõ nên ông bản năng hét lớn.

Phương Chính vội đưa điện thoại ra xa, đáp:

"Thí chủ, dưới núi có việc gì vậy? Bần tăng thấy một chiếc trực thăng cứu viện bay về phía Thông Thiên sơn mạch."

"A? Máy bay tới rồi sao? Tốt quá, tôi chờ mãi!"

Vương Hữu Quý kêu lên, sau đó giải thích:

"Chuyện lớn rồi! Còn nhớ đám du khách tôi nói lúc sáng không? Con mẹ nó, đám đó không phải du khách bình thường, bọn nó là đội thám hiểm! Phần lớn vẫn còn 'biết điều', nhưng có mấy tên trẻ trâu não-ngắn không tuân thủ quy củ, không nói một tiếng đã tự ý mò lên núi!"

"Lên núi?"

Phương Chính liếc ra ngoài chùa. Không thấy ai cả.

Vương Hữu Quý giải thích:

"Không phải lên Nhất Chỉ sơn! Tôi cho người chặn đường lên núi của cậu rồi. Đám nhóc não-ngắn này xông thẳng vào Thông Thiên sơn mạch! Bọn nó còn đi theo con đường mòn bị bỏ hoang của đám thợ săn ngày xưa! Đường đó gập ghềnh hiểm trở, chó leo còn khó, nhưng lại là con đường nhanh nhất để vào sâu trong núi, đi thẳng tới Thiên Trụ phong! Tôi nghi đám nhãi này muốn lên Thiên Trụ phong. Mấy năm nay thỉnh thoảng cũng có người đi, nhưng đều là chọn lúc thời tiết đẹp, chuẩn bị đầy đủ rồi mới dám đi. Đâu như cái đám này, hứng lên là đi! Hầy, cậu nói xem bọn trẻ ngày nay nó nghĩ cái quái gì không biết nữa!"

Phương Chính cũng biết con đường này, nhưng không quen thuộc lắm, vì người lớn cấm trẻ con bén mảng tới. Hắn hỏi:

"Con đường đó nguy hiểm lắm sao?"

V Vương Hữu Quý nói:

"Không phải là nguy hiểm, mà là rất nguy hiểm! Đường đó bỏ hoang lâu rồi, cây cỏ rậm rạp. Ngày xưa còn có thợ săn thỉnh thoảng đi, giờ thì tuyệt nhiên không có dấu chân người. Tôi đoán đi sâu chút nữa là mất dấu luôn. Hôm nay lại còn tuyết lớn, gió to, chó nghiệp vụ cũng chịu, không lần theo mùi được... Ai, tôi phải lập đội tìm kiếm cứu nạn lâm thời, nhưng không thể tìm thấy bọn họ. Giờ chỉ có thể trông cậy vào đội của công an quân đội. Mẹ kiếp, tuyết càng lúc càng dày, mắt cũng không mở nổi nữa..."

Phương Chính đã hiểu rõ. Có một đám người lén lút lên núi, và giờ thì mất tích.

Phương Chính hỏi:

"Sao biết là họ lén lên núi? Nhỡ đâu họ rời đi rồi thì sao?"

Vương Hữu Quý bực bội:

"Lúc đám này lên núi bị bọn trẻ con trong thôn nhìn thấy, chúng nó còn cho bọn trẻ con kẹo, nhưng bọn nhỏ không dám ăn nên đưa cho người lớn. Hơn nữa, những người khác trong đoàn của họ cũng xác nhận. Bọn họ đúng là đội thám hiểm. Mục đích ban đầu là tới xem phong cảnh Nhất Chỉ sơn, sau đó tìm cơ hội vào Thông Thiên sơn mạch, rồi còn định đi xuyên qua chỗ khác nữa. Mẹ nó, cái đám não-ngắn này mà cũng gọi là đội thám hiểm? Đội thám hiểm nào mà không làm theo quy trình, đảm bảo điều kiện an toàn rồi mới hành động. Đám nhãi này thì hay rồi, không chuẩn bị gì, lén lút lên núi! Cũng may là bọn trẻ con thấy được, mọi người phát hiện sớm. Chứ đám này mà có mệnh hệ gì trong rừng, đúng là chết oan! Ai, đến giờ tôi còn chẳng biết chính xác có mấy đứa đi, vì con số bọn trẻ con nói khác với số người trong đoàn!"

Vương Hữu Quý tức đến độ không thèm mắng mẹ nữa, mà mắng thẳng lên bà nội!

Phương Chính nói:

"Thí chủ đừng gấp, máy bay đã tới, chắc là nhanh chóng xác định được vị trí của họ thôi."

"Ừm, cũng chỉ mong là vậy. Chúng tôi chỉ có thể hỗ trợ vòng ngoài thôi."

Vương Hữu Quý nói xong, lẩm bẩm thêm vài câu rồi vội vàng tắt máy vì có việc.

Phương Chính nhìn mặt trời đang dần xuống núi. Trong núi, ban đêm nhiệt độ sẽ giảm cực mạnh. Nhất là bây giờ đang có trận tuyết đầu mùa, hơi nóng dưới đất còn chưa tan hết, đến đêm, hơi nóng bốc lên sẽ làm tuyết tan, rồi lại đóng băng. Không có mặt trời, nhiệt độ chắc chắn sẽ là một thảm họa.

Không thể chờ được nữa, Phương Chính lập tức gọi Hồng Hài nhi. Phải lên núi tìm người ngay!

Dù Phương Chính không có máy bay, nhưng Hồng Hài nhi thì... biết bay!

Chỉ có điều, lần này Độc lang cũng la hét đòi đi theo. Con sóc và con khỉ thấy vậy cũng hưng phấn.

Phương Chính nghĩ một lát. Dù sao mang theo Hồng Hài nhi cũng là mang, thêm đám Độc lang cũng vậy. Thôi thì, đi hết!

Hồng Hài nhi vung tay lên, cả đám xuất phát.

...

Thời gian quay ngược lại lúc một rưỡi chiều, tại một bãi đá lởm chởm sâu trong Thông Thiên sơn mạch.

"Tầm Tử, cậu chắc là đường này đúng chứ? Sao tôi thấy đường này không giống cho người đi lắm vậy?"

Một cô gái trong đội nắm chặt cổ áo, cố ngăn gió lạnh lùa vào.

Người đi đầu là một thanh niên mặc áo lông màu cam, đeo ba lô du lịch cỡ lớn, chống gậy leo núi, tay kia cầm bản đồ:

"Không sai được! Đây chính là con đường của thợ săn trong bản đồ. Trước khi đi tôi đã nghiên cứu kỹ rồi. Bản đồ này mua lại từ một người có kinh nghiệm trong làng. Ít nhất những điểm mốc đánh dấu trên này chúng ta đều đã gặp, chắc chắn không sai. Hơn nữa, chúng ta đi thám hiểm, phải có yếu tố 'không biết' thì mới 'bất ngờ', mới kích thích chứ!"

"Nhã Cầm à, tôi nghe nói cảnh đẹp chân chính đều ở nơi không người đặt chân tới. Cô nghĩ xem, nơi ai cũng đi rồi, nếu đẹp thì đã thành khu du lịch. Mà mấy chỗ đó, ít nhiều đều có dấu vết con người, mất đi vẻ tự nhiên. Lần này chúng ta tới đây là để tìm cái đẹp nguyên bản, chịu khổ một chút thì có là gì?"

Một thanh niên tóc quăn, đeo kính râm chuyên dụng vỗ vai Ngụy Nhã Cầm nói. Biệt danh của hắn là Kính Mắt, vì hắn thích sưu tầm các loại kính.

"Được rồi, nói không lại các cậu. Chỉ hy vọng cảnh sắc nơi này không làm tôi thất vọng."

Ngụy Nhã Cầm có chút bất đắc dĩ nhìn Tầm Tử và Kính Mắt.

Đối với cái đội hình chắp vá này, Ngụy Nhã Cầm chỉ biết Tầm Tử và Kính Mắt có kinh nghiệm leo núi, nhưng cụ thể thế nào thì cô không rõ. Nhìn bộ dạng này, ngoại trừ cô và một thanh niên đầu trọc, những người còn lại đều là sinh viên, vừa vào núi đã hưng phấn tột độ. Ban đầu Ngụy Nhã Cầm cũng hưng phấn, nhưng càng đi, cô càng cảm thấy bất an với chính cái sự hưng phấn này.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương