Chương 972: Nhận Ra
Nghe chính những lời mình vừa nói bị trả lại y chang, như một cái tát vào mặt, gã đàn ông lập tức đỏ mặt. Gã biết không thể đứng đây được nữa, đành cúi đầu chạy vào nhà xem xét thiệt hại.
Không bao lâu, cảnh sát cũng đến. Hà Thanh và mấy người khác tình nguyện làm nhân chứng, đi theo cảnh sát để điều tra.
Bọn người Lưu Dương chạy quá vội, đống giấy tờ tùy thân cũng vứt lại, trong đó có cả cái giấy đăng ký kết hôn.
Viên cảnh sát cầm lên xem, rồi chửi thề:
"Mẹ kiếp, cái giấy đăng ký này làm giống thật vãi!"
Lời vừa nói ra, đám người ngây ngẩn, sau đó bừng tỉnh, la mắng:
"Giấy kết hôn là giả? Gã kia không phải chồng của Hà Thanh? Móa! Chúng ta bị lừa cả đám rồi!"
Hà Thanh lúc này mới hoàn hồn, ôm con khóc nấc:
"Tôi đã nói rồi... tôi không quen biết bọn họ... Tôi đã nói rồi mà..."
Mọi người xung quanh đều cảm thấy mặt nóng ran. Ai mà ngờ được lại có một đám người dám cả gan dàn cảnh lừa đảo giữa ban ngày ban mặt như thế! Nghĩ lại, nếu không có vị hòa thượng kia ra tay, không biết hậu quả sẽ thế nào, ai nấy đều thấy lạnh gáy.
Viên cảnh sát nói:
"Chuyện này không đơn giản chỉ là lừa đảo hay cướp trẻ con nữa. Tóm lại, nếu các vị có thấy lại những người kia, hoặc có đầu mối, lập tức gọi 113. Còn nếu sau này có gặp ai dùng lý do 'mâu thuẫn gia đình' để đánh người, nhất định phải báo cảnh sát ngay! Mâu thuẫn gia đình cũng không được đánh người! Đó là phạm pháp!"
Cảnh sát nói xong thì dẫn Hà Thanh và mấy nhân chứng rời đi. Đồng thời, cũng có lực lượng đuổi theo hướng chiếc xe bỏ chạy và liên hệ cảnh sát giao thông phối hợp chặn đường.
Cảnh sát vừa đi, trong đám người bỗng có người hô lớn:
"Tôi nhớ ra rồi! Vị hòa thượng áo trắng vừa nãy có dắt theo một con chó sói! Bộ dạng giống hệt Phương Chính trụ trì được chia sẻ rần rần trên mạng! Chẳng lẽ đó chính là Phương Chính?"
"Á đù! Nghe ông nói tôi mới nhớ! Tám phần là Phương Chính trụ trì rồi! Cái vị Bồ Tát sống chuyên 'nghiệp quật' biến thể Đông y đó!"
"Trời ơi! Không ngờ lại gặp được 'chính chủ'! Sao lúc nãy tôi không nhận ra mà xin chụp kiểu ảnh, hay xin ổng ban cho cái phúc nhỉ?"
"Thảo nào! Thảo nào tôi cứ thấy ông thầy này có nét gì đó 'cà khịa' không đứng đắn... Hóa ra là 'chính chủ'! Đúng rồi, trên đời này chỉ có Phương Chính trụ trì mới dám lấy 'nước cà chua' ra hù dọa người ta giữa lúc dầu sôi lửa bỏng. Đúng là không đàng hoàng thật mà!"
"Tôi vừa tìm ảnh trên mạng, không sai đâu! Chính là ổng!"
"Các người nhìn con sói kia kìa! Có phải giống y hệt không? Con sói bự chảng như thế, cả nước chỉ có một thôi! Không sai đâu!"
Độc Lang đang phụng mệnh bảo vệ mẹ con Hà Thanh. Giờ người ta đã lên xe cảnh sát đi rồi, nó cũng không biết chạy đi đâu, đành nằm ở chợ chờ. Nó vừa nằm xuống chợp mắt, bỗng nhiên bị một đám người vây lại bàn tán, còn nhìn nó với ánh mắt cuồng nhiệt.
Nó lập tức cảm thấy không ổn, theo bản năng co giò chạy, lẩm bẩm: Nhìn cái quái gì? Tìm sư phụ mấy người thì tìm, nhìn bố mày làm gì? Bố mày là sói, không phải chó. Thịt sói không ngon đâu! Biến!
Độc Lang chạy mất, khiến mọi người chỉ biết tiếc nuối lắc đầu.
Sau đó, họ lại nghĩ đến chiếc xe kia, không biết bọn chúng đã chạy đi đâu rồi.
...
Mà chiếc xe mọi người đang quan tâm, lúc này đang chạy trốn trên một con đường không có camera, luồn lách qua các ngõ hẻm, chạy cực kỳ có thứ tự. Chắc chắn lộ trình này đã được lên kế hoạch từ sớm, hoàn toàn né được hệ thống giám sát.
Đây là con đường ngắn nhất rời khỏi thành phố, đi vào đường lớn ở nông thôn. Đến đoạn đường không còn camera, cả đám mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hù! Cuối cùng cũng thoát."
Mẹ Lưu Dương thở hắt ra.
Cô và chị của Lưu Dương cũng ngồi bệt ra ghế sau, thấp giọng mắng:
"Đều tại thằng hòa thượng chết tiệt đó! Kế hoạch chuẩn bị cả tháng trời tan tành mây khói! Mẹ nó, lần này thất bại, về sau khó ra tay lắm. Thất bại thì làm sao chúng ta bàn giao cho 'khách' được? Tiền bồi thường hợp đồng ai trả?"
Mẹ Lưu Dương trừng mắt:
"Gấp cái gì? Mới chỉ bắt đầu thôi. Tránh đi đã. Thời gian bên kia cho chúng ta còn một tháng. Vẫn còn cơ hội!"
Cậu của Lưu Dương (Ngô Tông) nói:
"Đáng lẽ ngay từ đầu nên nghe tôi. Bày đặt âm mưu quỷ kế, điều tra thông tin, làm giấy tờ giả làm gì? Gặp tôi, cứ tìm lúc nào vắng người, đánh con Hà Thanh ngất xỉu, cướp đứa bé lên xe đạp ga phóng đi, xong!"
Nghe hắn nói vậy, mẹ Lưu Dương lập tức nổi điên:
"Chỉ biết cướp! Mày xem lúc nào vắng? Lúc nào không có người, mày nói tao nghe xem!"
Ngô Tông nghĩ lại, có vẻ như Hà Thanh không hề có thói quen cho con ra ngoài vào buổi tối.
"Thôi, đừng ồn ào nữa. Tôi... tôi đã giết người..."
Lúc này, Lưu Dương bỗng mở miệng nói.
Nghe hắn nói, tất cả mọi người đều im bặt.
"Rồi. Đừng nghĩ nhiều nữa. Cũng không phải lần đầu tiên."
Mẹ Lưu Dương lạnh lùng nói.
Lưu Dương khẽ gật đầu, rít một hơi thuốc, im lặng lái xe.
Ngô Tông hạ kính cửa sổ xuống, nhìn phong cảnh bên ngoài, lẩm bẩm:
"Tao vẫn thấy cướp rồi chạy là tốt nhất."
"Tôi cũng thấy vậy."
Lúc này, một giọng nói khác đáp lại.
Ngô Tông nghe có người tán thành, lập tức vui vẻ. Hắn vừa định nói thêm thì đột nhiên tái mặt! Khoan! Trên xe chỉ có năm người, hai nam ba nữ. Lưu Dương đang lái xe. Giọng này không phải của Lưu Dương. Vậy... ai đang nói chuyện?
Nghĩ đến đây, tóc gáy hắn dựng đứng, nổi da gà toàn thân. Hắn hét lớn:
"Ai?!"
"A Di Đà Phật. Thí chủ đang gọi bần tăng à?"
Ngoài cửa sổ, một cái đầu trọc lóc từ trên nóc xe thò xuống, lộn ngược, cười ha hả ngay cửa sổ! Trên mặt vẫn còn một mảng "máu" cà chua, nụ cười lúc này trông quỷ dị vô cùng.
Ngô Tông hét lên:
"Có quỷ!!!!"
Đồng thời, chị họ và cô của Lưu Dương thấy cảnh đó cũng hét rầm lên.
Theo bọn họ, bị nghiến một lần không chết đã là mạng lớn. Lần cuối, khi hòa thượng bị đâm thẳng vào tường với lực mạnh như thế, đủ húc chết cả con trâu! Tên hòa thượng đó phải chết chắc rồi!
Bởi vậy, khi thấy hắn xuất hiện, chúng chắc chắn đây là quỷ! Không thể nào là người sống!
Tiếng hét làm Lưu Dương và mẹ hắn cũng quay đầu lại. Vừa nhìn thấy, Lưu Dương chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra, chân theo bản năng đạp phanh gấp!