Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 982: Đúng là một đợt quảng cáo hay

Độc Lang và Khỉ đứng dưới nhìn cảnh này, Độc Lang ái ngại:

"Quả nhiên, người hiền mà nổi điên thì ác hơn bất cứ ai."

Khỉ im lặng gật đầu...

Vật lộn cả ngày, cuối cùng cũng không moi được thông tin gì hữu ích từ miệng Cá Mặn, Phương Chính đành phải bỏ cuộc. Dập tắt ý nghĩ tự mình giải quyết, Phương Chính phát hiện, hắn chỉ có thể bước vào con đường làm nhiệm vụ gần như bất khả thi kia!

Hai mươi vạn công đức, hai mươi triệu tiền hương khói!

Nghĩ đến con số này, da đầu Phương Chính tê rần. Hắn cày cuốc hơn một năm mới được ba vạn công đức, tiền hương khói cũng chẳng bao nhiêu. Gộp cả đợt khách hành hương bùng nổ mấy ngày nay, tổng số tiền quyên góp cũng mới được hai mươi lăm vạn! Cách hai mươi triệu còn xa tít tắp, không thấy hy vọng đâu cả!

Lúc này, ngoài cửa sổ, Độc Lang đuổi Sóc chạy ngang qua, để lại một tràng cười. Còn có tiếng Cá Mặn oang oang khoe chiến tích huy hoàng của lão với Khỉ...

Nhìn chúng nó, Phương Chính bỗng thấy máu nóng dâng lên. Hắn bật dậy, chửi thầm:

"Mẹ kiếp, khô máu luôn! Không phải chỉ là hai mươi vạn công đức sao? Không phải chỉ là hai mươi triệu tiền hương khói sao? Chơi tới bến!"

Nói xong, Phương Chính móc điện thoại, đăng một tin mới lên Weibo: "Mọi người chú ý, kể từ hôm nay, chùa Nhất Chỉ bán vé nghe giảng! Tất cả thí chủ muốn đến chùa Nhất Chỉ nghe bần tăng giảng y thuật, đều phải có vé mới được vào!"

Phương Chính kích động quá, vừa viết đến đây, đang suy nghĩ câu chữ tiếp theo, tay run một cái, lỡ tay gửi đi mất.

Tin này vừa đăng, cả Weibo nổ tung! Gần như ngay lập tức có thêm vô số bình luận.

"Vãi! Tôi nhìn nhầm à, Phương Chính công khai bán vé luôn? Đây... gã này đúng là hòa thượng không đứng đắn! Đây là muốn biến chùa Nhất Chỉ thành cái chợ à?"

"Trời ơi, trước thấy ổng như thánh nhân thời xưa, mở đạo tràng, giảng bài miễn phí cho mọi người, còn tưởng ổng là cao tăng. Giờ xem ra, lại một hòa thượng bị mùi tiền làm cho sa ngã... Haiz, lún sâu vào hố tiền rồi."

"Đây... đây là tự hủy hình tượng à. Ổng thiếu tiền đến mức nào vậy?"

"Tuy có bản lĩnh giảng bài, bán vé cũng không sao. Nhưng mà, một người xuất gia, công khai đăng cái này lên, làm thế này mất hình tượng quá. Ít nhất cũng phải tìm người đại diện bán vé chứ, như thế còn đỡ hơn."

"Đúng đó, đúng đó..."

Cùng lúc đó, các phóng viên nhà báo lập tức chụp màn hình, bắt đầu chia sẻ.

Phương Chính dạo này quá hot, liên tục chiếm top tìm kiếm và trang đầu mấy ngày liền, không ít người đang canh chừng hắn. Đột nhiên thấy tin trái ngược thế này, ai nấy đều biết, chắc chắn là tin động trời!

Một đại sư được mọi người công nhận, đột nhiên có phát ngôn đảo ngược hình tượng, đây tuyệt đối là sắp bùng nổ!

Thế là, tốc độ lan truyền tin tức nhanh hơn Phương Chính tưởng tượng rất nhiều.

Ngay lúc hắn biên tập xong phần còn lại và đăng lên, thì tin tức kia đã lan truyền ngập trời. Rất nhiều nhóm chat đang bàn tán, thảo luận.

Trong chốc lát, vô số người tràn vào Weibo của Phương Chính, tìm kiếm câu trả lời, xem có thật hay không.

Kết quả họ vừa vào, đã thấy ngay tin thứ hai của Phương Chính.

"Vé nghe giảng tổng cộng bốn mươi chín tấm, không bán bằng tiền, mà mua bằng điểm công đức. Người đến chùa Nhất Chỉ cầu y rất đông, người có thể chữa bệnh miễn phí hoặc giá rẻ, chữa khỏi một người được tính một điểm. Chủ nhật hàng tuần mở lớp, thứ Bảy sẽ chính thức bắt đầu đấu giá vé nghe giảng. Hết bốn mươi chín vé sẽ không bán thêm bất kỳ vé nào. Ngày mai, chùa Nhất Chỉ mở cửa trở lại, mọi người đều có thể đến cầu y, điều kiện chữa trị đã nói trước đây, ở đây không nhắc lại."

Thấy dòng tin này, đám phóng viên đến hóng hớt, và cả những người vừa chia sẻ tin, ngớ người tập thể, sau đó bên dưới hoàn toàn loạn cào cào.

Các phóng viên gần như đồng loạt bắt đầu trêu chọc, mắng yêu.

Biên tập viên báo Nam Phương:

"Đại sư, ngài thuê người làm kế hoạch truyền thông rồi phải không?"

Biên tập viên báo Bắc Phương:

"Đại sư, chiêu này của ngài cao tay thật, tất cả chúng tôi đều bị ngài xài chùa như súng miễn phí rồi."

"Đầu tiên là tự hủy hình tượng, để chúng tôi chia sẻ rầm rộ, kéo tương tác và độ hot, sau đó đột ngột tung ra cái quảng cáo này... Vãi cả chưởng... còn không cần trả phí quảng cáo cho chúng tôi!" Biên tập viên báo Đông Phương đau khổ nói.

...

Nhìn những bình luận này, Phương Chính sững sờ, lướt xem tin tức, bật cười, rồi cười hê hê, trả lời:

"Bần tăng thật sự không cố ý, cái này... thuần túy là trùng hợp, A Di Đà Phật."

"Nếu là đại sư khác nói vậy, chúng tôi tin. Nhưng Đại sư Không Đứng Đắn mà nói, tôi chỉ ‘hê hê’... Không tin! Haha..." Lập tức có phóng viên nhảy ra, cười nói.

"Đúng, không tin! Đại sư phải đền cho chúng tôi một tin tức khác mới được, nếu không cái tin này, chúng tôi từ chối chia sẻ!" Ngay lập tức có người hùa theo.

Sau đó một đám đông hùa theo. Nhưng lập tức bị đội quân quần chúng chân chính nhấn chìm...

"Haha, vả mặt rồi! Vả mặt trong một nốt nhạc! Mới giây trước còn bảo đại sư tham tiền, hóa ra không phải tham tiền, mà là đại thiện!"

"Chậc chậc, thời xưa có phú hộ mở kho phát lương, ngày nay có trụ trì chùa Nhất Chỉ mở cửa cứu người!"

"Đại sư Không Đứng Đắn oai vũ!"

"Thế này mới đúng chứ, không thì hình tượng sụp đổ hết!"

"Mấy anh nhà báo bớt ồn đi, tôi thấy tin tức năng lượng tích cực thế này đáng xem hơn."

"Lầu trên +10086!"

"Tôi cũng vậy, nếu đại sư thật sự bị ‘hắc hóa’, tín ngưỡng của tôi sụp đổ luôn, sau này không làm người tốt nữa. Hơn nữa, sau này không thèm xem tin tức của các người nữa! Giờ thì ấm lòng rồi, ahaha..."

"Năng lượng tíchG tích cực! Đây mới là tin tức!"

"Mấy bạn phóng viên, các bạn không thể sống tích cực lên một chút à?"

...

Phóng viên, biên tập viên vừa thấy, tưởng tin này sẽ chìm, ai ngờ lại được đẩy lên tận trời, lượt xem tăng vọt, ai nấy đều cười toe toét. Đồng thời cũng bắt đầu suy ngẫm về lời của những người này, chẳng lẽ không giật gân, không bóc phốt, cũng có người xem à?

Mặc kệ đám người này suy tư về cuộc đời, tóm lại, Phương Chính thấy quảng cáo của mình gặp rủi hóa may, thế là sung sướng tắt Weibo. Đồng thời, hắn nhoài người ra cửa sổ, gọi Hồng Hài Nhi, Cá Mặn và những người khác đến giao nhiệm vụ.

"Ngày mai thần thông của các ngươi đều được thả cửa. Cá Mặn, nhiệm vụ của ngươi là bung thần thức bao trùm ngọn núi, đảm bảo không có ai gian lận điểm!" Phương Chính nói.

Cá Mặn không thể ra ngoài gặp người, vậy thì trốn dưới nước, cũng không thể ngồi không, nằm yên một chỗ làm máy quét giám sát cũng tốt. Hơn nữa, thực lực của Cá Mặn tuy không ra gì, nhưng đó là so với Hồng Hài Nhi. Thần thức bao trùm núi Nhất Chỉ và làng Nhất Chỉ với nó là chuyện đơn giản.

Thế là Cá Mặn uể oải gật đầu:

"Được rồi, không vấn đề."

Phương Chính tiếp tục:

"Tịnh Pháp, con phụ trách trị an trong chùa. Tịnh Khoan, con phụ trách phát phiếu điểm, sau khi đối phương chữa trị cho một người, Cá Mặn sẽ biết, lúc đó con nhận được thông báo, thì mang phiếu qua cho họ."

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương