Chương 987: Lấy tiền ra đây
Đó là một người đàn ông có khuôn mặt mang vài phần ôn hòa, vài phần từng trải! Một người "đại thúc"!
Đại thúc để chút râu, nhưng bộ râu này lại như vẽ rồng điểm mắt, khiến người đàn ông này toát lên vẻ nam tính vô cùng! Ngay cả đàn ông cũng phải thừa nhận, gã này, đúng là đẹp trai vãi chưởng!
"Tuy rất đẹp trai, nhưng hiệu quả của mỹ nữ đã giảm rồi, tìm đàn ông đến thì có tác dụng gì?" Viện trưởng Hắc Sơn vẫn thắc mắc.
Viện trưởng Triệu của huyện Song Vũ cũng không lên tiếng, cứ bình tĩnh quan sát.
Bác sĩ đại thúc đẹp trai gật đầu nhẹ với mọi người, sau đó ung dung đi đến trước bàn. Một bác sĩ khác nhường chỗ, anh ta chậm rãi ngồi xuống, châm một điếu thuốc, phả ra một hơi khói xanh, trong không trung biến thành một vòng khói bay lơ lửng theo gió.
Gần như cùng lúc đó, một bóng hồng xuất hiện trước mặt đại thúc, hỏi:
"Bác sĩ, có thể khám bệnh cho tôi không? Tôi bị đau họng..."
Mới nói được hai câu, mặt cô gái đã đỏ bừng. Lúc bác sĩ đại thúc liếc mắt qua, cô gái trực tiếp cúi đầu, mặt đỏ bừng!
"Oa! Đẹp trai quá!"
"Phong độ quá!"
"Tôi thích đại thúc này! Đẹp trai xỉu!"
"Không được, tôi phải đi tìm đại thúc khám bệnh!"
"Tôi cũng đi!"
"Bà không phải khám rồi sao?"
"Khám rồi không được khám lại à? Ai biết chuyên gia kia có đáng tin không!"
"Chồng ơi, đi, qua bên kia!"
"Ờ, nhưng bên này là danh y quốc tế mà."
"Anh còn nói nhảm? Còn nói nhảm nữa tôi tát anh! Em nói qua bên kia là qua bên kia!"
...
Nghe những người này nói chuyện, nhìn một đám người ào ào chạy về phía bệnh viện huyện Song Vũ, sau đó xếp thành một hàng dài.
Các viện trưởng khác đồng loạt há hốc mồm, ánh mắt như đang nói: "Vãi! Còn có thể chơi kiểu này à?"
Giang Đình cũng sững sờ, sau đó vô cùng khâm phục nói với viện trưởng Triệu:
"Viện trưởng, vẫn là thầy trâu bò nhất!"
Viện trưởng Triệu cười ha hả:
"Bởi vì tôi hiểu bệnh nhân hơn bọn họ, và cũng hiểu phụ nữ mới là thị trường lớn nhất, haha!"
Những người khác lập tức cạn lời. Nhưng không thể không nói, sinh vật mang tên phụ nữ này, thật sự có thể chi phối xu hướng thị trường...
Dưới núi ồn ào náo nhiệt, nhưng có người lại sắp phát điên, đó chính là Sóc! Tuy nó vô cùng lanh lợi, chạy như bay, nhưng cùng với việc người đến ngày càng đông, các bệnh viện lớn giở trò ngày càng nhiều, nó rất nhanh đã theo không kịp nhịp độ.
Bất đắc dĩ, Sóc đành phải từ bỏ cách chữa xong một người là đưa một phiếu.
Vương Hữu Quý thấy vậy, vội vàng chạy đi tìm một đống bảng ghi điểm dùng khi chơi bóng. Bảng được treo lên mái nhà, mỗi cái cắm một tờ giấy trắng lớn, viết tên của các bệnh viện lớn hoặc cá nhân. Đây coi như là bảng ghi điểm.
Thế là, Sóc cũng không cần chạy nữa, chỉ cần lật bảng khi cần là được, rõ ràng dễ thấy, mọi người ngẩng đầu là có thể thấy kết quả. Tuy tò mò, con sóc này làm sao biết ai chữa khỏi, ai không, nhưng bây giờ mọi người cũng không rảnh để nghĩ về điều này.
Dù sao, sự thần kỳ của chùa Nhất Chỉ đã dần dần lan truyền. Tuy nhiều thứ mọi người chỉ coi như chuyện cổ tích nghe cho vui, nhưng có những chuyện cứ ngấm ngầm, nghe nhiều, khả năng chấp nhận cũng mạnh hơn.
Tuy nhiên, cho dù chỉ là lật bảng điểm, Sóc cũng sắp mệt xỉu.
Lúc này, chính quyền huyện Song Vũ gửi đến một màn hình LED lớn, còn có hệ thống hiển thị, ghi chép điểm số đã làm sẵn. Sau khi nhanh chóng ghi lại thông tin của tất cả những người tham gia, chỉ cần chuyển dữ liệu qua là được. Nhưng vấn đề đến rồi, Sóc lật bảng đã đủ thần kỳ rồi, bảo nó dùng máy tính?
Phương Chính đoán, giây tiếp theo Sóc sẽ bị bắt đi làm tiêu bản nghiên cứu.
Vì vậy, Phương Chính dứt khoát để Hồng Hài Nhi thay thế vị trí của Sóc, Sóc quay về nghỉ ngơi. Sóc vừa về, mệt đến mức nằm bẹp dưới đất, sống chết không nhúc nhích.
Ngày đầu tiên cứ thế trôi qua. Ngày hôm đó, có người kiếm được hơn hai trăm điểm, có người kiếm được vài điểm. Có người vui có người buồn, nhân sinh trăm thái được thể hiện một cách sống động ở dưới chân núi.
Mà trên núi cũng không yên bình. Những bệnh nhân đã khám bệnh xong thường sẽ không đi, mà ở lại xem náo nhiệt, xem một hồi lại muốn lên núi xem sao. Lên đến núi, vừa nghĩ đến lần khám bệnh miễn phí này là do chùa Nhất Chỉ khởi xướng, thế là người có tiền thì mua hương, người không có tiền cũng thắp một nén, để lại hai ba đồng tiền hương khói, tỏ ý đây là hương của mình.
Thế là, hương khói trên đỉnh núi ngày càng vượng. Phương Chính đối với cái lư hương của mình cũng ngày càng bất mãn: Không đủ lớn!
Nhưng nhìn chung, nhìn khói hương bốc ngút trời, Phương Chính chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng mãn nguyện! Tuy hắn không muốn làm hòa thượng, nhưng bây giờ hắn chính là một hòa thượng! Làm nghề nào thì nghĩ chuyện nghề đó, không có hòa thượng nào mà không mong chùa của mình hương khói thịnh vượng.
Nhưng điều thật sự khiến Phương Chính vui mừng lại là...
"Chúc mừng bạn, một người nhờ hoạt động của bạn mà được chữa trị, bạn được chia công đức +0.5."
"Chúc mừng, một người nhờ hoạt động của bạn mà được chữa trị, bạn được chia công đức..."
...
Nghe thấy âm thanh này, Phương Chính cười vô cùng vui vẻ, kế hoạch của hắn cuối cùng đã thành sự thật! Hắn đoán không sai, chỉ cần là việc tốt do hắn khởi xướng, mọi người làm thì hắn đều được chia lợi!
Như vậy, tốc độ kiếm công đức của hắn có thể tăng theo cấp số nhân! Hắn tin rằng, hai mươi vạn công đức, chỉ là chuyện sớm muộn!
Một ngày trôi qua, hòm công đức của Phương Chính cũng có thêm thu nhập hơn một vạn đồng. Nhưng số tiền này so với hai mươi triệu hắn cần, vẫn có chút như muối bỏ bể.
Nhưng Phương Chính không vội, bây giờ mới chỉ là kiếm công đức, kiếm tiền còn ở phía sau!
Quả nhiên, ngày hôm sau, một người đàn ông đến chùa, vừa vào cửa thắp hương bái Phật xong liền bỏ một vạn đồng vào hòm công đức. Sau đó đi đến trước mặt Phương Chính, cung kính nói:
"Trụ trì Phương Chính, tại hạ là Tống Hiền Hòa, cha tôi bị bệnh nặng, đã được đưa đến chân núi rồi. Ngài xem, có thể giúp cha tôi khám bệnh được không?"
Phương Chính nhìn người đàn ông trước mặt. Người này mặc vest, bên ngoài khoác áo phao, mặt mũi ôn hòa, nhưng đôi mắt kia lại như mắt sói, lúc liếc nhìn, mang theo một luồng khí tức nguy hiểm.
Phương Chính lập tức mở Tuệ nhãn nhìn qua, chỉ thấy toàn thân người này hắc khí lượn lờ, gần như không thấy chút kim quang nào!
Thấy cảnh này, nụ cười của Phương Chính dần tắt. Hắn nói với Khỉ:
"Tịnh Chân, đi lấy tiền trong hòm công đức ra đây."
Khỉ sững sờ. Lấy ra? Có gì đó không đúng, trước đây không phải đều đợi đến đêm khuya vắng người, đóng cửa sân rồi mới lén lút đếm tiền sao? Hôm nay sao đột nhiên không biết xấu hổ... khụ khụ, quang minh chính đại như vậy? Cũng không sợ ảnh hưởng đến "làm ăn" à?
Khỉ tuy ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Tống Hiền Hòa nghe vậy, cũng sững sờ. Hòa thượng này không nói chuyện chữa bệnh, sao lại bảo một con khỉ đi lấy tiền? Lẽ nào hắn chê tiền hương khói cho ít?
Đúng lúc Tống Hiền Hòa đang miên man suy nghĩ, Khỉ đã lấy hết tiền ra. Bên trong là một đống tiền lớn tiền nhỏ, đủ mọi màu sắc.