Chương 132
Sau khi tốt nghiệp, cậu đã đi đâu?
Lần gặp mặt cuối cùng vào năm ấy, bọn họ chia tay không vui vẻ gì. Trần Hi Trúc đưa lưng về phía Phó Tư Điềm, thất tha thất thểu đi mất. Rõ ràng người chia tay là Phó Tư Điềm và Thời Ý, khóc đến nỗi cả khuôn mặt toàn nước mắt lại là Trần Hi Trúc. Phó Tư Điềm không chớp mắt nhìn theo cô ấy, lòng đau đến chết lặng. Cô nghĩ, biền biệt năm dài, đời này có thể sẽ không gặp lại, chỉ mong cô gái ngốc này đừng bị cô ảnh hưởng, vẫn có thể dũng cảm may mắn như trước nay, tình yêu bền lâu, được như ước nguyện.
Phó Tư Điềm không dám nghĩ đến có một ngày bọn họ sẽ gặp lại, càng chưa từng mơ mộng hão huyền Trần Hi Trúc sẽ dùng thái độ thân thiết như vậy để mở đầu cùng cô. Cứ như thể những năm tháng vắng nhau này chưa từng tồn tại. Cô vẫn là nhân viên bán thời gian mười mấy tuổi đứng trước giá sách thư viện sắp xếp lại sách báo, Trần Hi Trúc, vẫn là quỷ ngây thơ thích đứng sau lưng che mắt cô khi tìm được cô, hạ giọng trêu chọc "Òa, tìm được cậu rồi, đoán xem mình là ai".