Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3) - Chapter 1263: Đừng cử động

Nhất là sau khi cảm giác lành lạnh kia tiến vào cơ thể Đường Vũ Lân, khiến cho dòng máu đang sôi sục của hắn dần bình tĩnh trở lại, từng tầng ánh sáng bảy màu không ngừng xông vào cơ thể hắn, khiến màu đỏ trong biển tinh thần của hắn dần nhạt đi.

Tâm trí của Đường Vũ Lân cũng dần dần bình tĩnh lại. Cảm giác lạnh lẽo như thể đóng băng suy nghĩ của hắn. Năng lượng tấn công tầng phong ấn thứ mười ba cuối cùng cũng dần dừng lại, trong tình huống khi tầng phong ấn thứ mười ba đã xuất hiện vết nứt, cuối cùng cũng không còn tiếp tục tấn công nữa, không để sự hủy diệt chân chính xuất hiện.

Dần dần, mọi cảm giác dường như đều rời khỏi tầm kiểm soát. Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy cả người mình trở nên mơ hồ, mọi thứ xung quanh dần dần biến mất, tất cả các giác quan từ từ thu lại.

Thế giới trở nên yên tĩnh, Đường Vũ Lân cũng trở nên yên tĩnh. Tất cả các âm thanh hô gọi cũng biến mất. Hắn cảm thấy như mình đang chìm đắm trong một hồ nước xanh mát, từ từ rơi vào giấc ngủ dưới sự nuôi dưỡng của nó.

Không biết đã qua bao lâu, khi ý thức của Đường Vũ Lân dần quay trở lại trong cơn mơ màng, cảm giác đói khát mạnh mẽ ập đến. Hắn muốn ăn uống gì đó theo bản năng, tình cờ chạm vào một thứ gì đó mềm mại, bắt đầu vô thức mút lấy.

Khí tức mát lạnh từ chỗ mềm mại đó tỏa ra, khiến hắn càng thêm khao khát và tham lam hơn.

Cảm nhận và ý thức của hắn cũng dần trở lại theo việc mút lấy chỗ mềm mại đó.

Cảm giác mềm mại như bông, ngập tràn tính đàn hồi mang đến cho hắn sự thỏa mãn vô tận. Hắn vô thức ôm chặt lấy sự ấm áp mềm mại đó, liên tục, tham lam tìm kiếm thêm.

Âm thanh thở hổn hển trở nên gấp gáp vang lên bên tai hắn.

Mà đúng vào lúc này, hắn bỗng chợt cảm thấy một cơn lạnh buốt giá nhói lên nơi lồng ngực, khiến ngọn lửa trong cơ thể hắn lập tức tắt ngúm, đồng thời cũng khiến cho hắn rùng mình, lập tức tỉnh táo lại.

Vào khoảnh khắc hắn mở mắt ra, cả thế giới dường như đã ngừng lại.

Hắn nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp đang đỏ bừng, đôi mắt màu tím long lanh lấp lánh tựa pha lê, lúc ánh mắt chuyển động, vô thức tỏa ra sự quyến rũ vô tận. Nếu không phải vì cảm giác lạnh buốt đang liên tục tràn vào cơ thể hắn, có lẽ máu của hắn đã lại sôi sục rồi.

Mái tóc bạc của nàng vương trên ngực hắn, một số sợi chạm vào má hắn, có chút ngứa ngáy nhưng lại mang theo hương thơm của nàng.

Nàng nằm đè lên trên người hắn, cơ thể hai người quấn quýt. Điều khiến hắn kinh ngạc hơn là, thứ hắn nhìn thấy trước mắt là làn da trắng như tuyết, giữa nàng và hắn không có bất cứ sự che chắn nào, bọn họ cứ thế tiếp xúc thân mật ở khoảng cách như vậy.

Trong ánh mắt nàng có chút cầu xin, nhẹ giọng nói: “Không được, không thể tiếp tục như vậy. Mau dừng lại đi, nếu chúng ta làm thế, Hủy Thiên Diệt Địa Lĩnh Vực khó khăn lắm chàng mới trấn áp được sẽ lại bị kích hoạt, đến lúc đó, sẽ không còn sức mạnh nào có thể kiềm chế được nữa.”

Đường Vũ Lân ngẩn người, lúc này hắn mới nhận ra rằng hai tay của hắn đang chạm vào cơ thể của nàng.

Hắn cắn mạnh môi mình, dùng cơn đau nhói để khiến cho tinh thần mình tỉnh táo hơn. Thế nhưng, khi ánh mắt của hắn lại nhìn thấy nàng, kích thích thị giác mạnh mẽ khiến hắn vô thức cảm thấy bồn chồn.

Không thể nhìn! Hắn vội vàng nhắm hai mắt lại, vô thức đẩy nàng ra. Dù trong quá trình này, ở sâu trong lòng hắn rất không nỡ, nhưng hắn lại càng tôn trọng nàng và tin tưởng vào sự phán đoán của nàng hơn.

Khi hai cơ thể vốn đang tiếp xúc tách rời nhau, Đường Vũ Lân lập tức nghe thấy những tiếng thở hổn hển lớn cùng với dao động nguyên tố dâng lên ở xung quanh.

Mà mất đi sự tiếp xúc mềm mại đó, hắn cảm thấy mọi sức mạnh trong cơ thể mình như thể đã bị rút cạn. Lúc này, hắn mới thực sự cảm nhận được tình trạng cơ thể của mình.

Cơn đau dữ dội lan khắp cơ thể, cứ như thể trước đó cơ thể hắn đã bị bẻ gãy và nghiền nát. Với khả năng chịu đau mạnh mẽ của Đường Vũ Lân mà cũng không khỏi rên rỉ, mồ hôi túa ra trên trán.

Cơ thể dường như không phải là của hắn nữa vậy, mỗi một tế bào như thể bị xé nát. Sự yếu ớt khiến hắn thậm chí còn không thể cử động được cả một ngón tay.

Tình trạng này có thể nói là chưa từng có. Với khả năng tự chữa lành và phục hồi mạnh mẽ của hắn, dù có bị trọng thương trong trận chiến trước đó, hắn vẫn có thể hồi phục được trong thời gian ngắn. Thế nhưng lần này, có vẻ như vận may lại không đứng về phía hắn.

Khi ý thức dần trở lại, hắn cuối cùng nhớ ra điều gì đó. Ký ức cuối cùng của hắn dừng lại ở thời điểm chiến đấu với các cường giả của Truyền Linh Tháp. Sau đó là bị sự cuồng bạo xâm chiếm. Hắn không nhớ rõ những gì đã xảy ra vào lúc sau, nhưng cảm giác sung sướng khi được giải toả đó có vẻ như vẫn còn cảm nhận được.

Đường Vũ Lân nén cơn đau của cơ thể, cố gắng mở mắt ra. Bởi vì trong ý thức của hắn, còn có một điều quan trọng hơn cả tình trạng cơ thể của mình.

Cha hắn thế nào rồi? Liệu ông ấy có còn sống không.

Khi hắn mở mắt ra, nhìn thấy nàng đã ngồi dậy ở bên cạnh, toàn thân được bao phủ bởi một lớp giáp màu lam băng.

Lớp giáp rõ ràng được làm từ băng giá, che phủ cơ thể xinh đẹp của nàng. Dù bởi vì sự trong suốt của lớp băng mà vẫn có cảm giác như ẩn như hiện, nhưng bởi vì tư duy đã quay trở lại, nghĩ tới sự sự an nguy của cha mình, lúc này Đường Vũ Lân đã không còn quan tâm đến dục vọng của mình nữa.

“Cha ta ông ấy thế nào rồi?” Hắn gần như buột miệng hỏi.

“Cha?” Cổ Nguyệt Na sửng sốt, thất thanh hỏi: “Cha làm sao vậy?”

Đường Vũ Lân siết chặt hai tay, trong mắt ngập tràn sự hận thù: “Là người của Thánh Linh Giáo! Ở trong Truyền Linh Tháp…”

Hơi thở của hắn hơi chút hổn hển, đơn giản kể lại một lượt tất cả những gì đã xảy ra trong Truyền Linh Tháp cho nàng nghe.

Sau khi nghe xong câu chuyện của hắn, sắc mặt Cổ Nguyệt Na không khỏi thay đổi: “Không, sẽ không đâu. Cha sẽ không chết đâu. Chàng đừng lo lắng quá, chúng ta sẽ cùng trở về.”

Khi nghe thấy nàng gọi “cha” như vậy, Đường Vũ Lân không khỏi ngẩn người. Ánh mắt hắn nhìn nàng cũng có sự thay đổi.

“Nàng rốt cuộc là ai? Rốt cuộc nàng là Na Nhi hay là Cổ Nguyệt?” Đường Vũ Lân cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau dữ dội từ trong cơ thể truyền đến đã cưỡng chế đè nén ý định này của hắn, khiến hắn không khỏi rên rỉ.

“Đừng cử động.” Cổ Nguyệt Na nhanh chóng đến gần, dùng tay giữ chặt vai hắn, ánh sáng màu lam dịu dàng với nguyên tố thủy tràn vào trong cơ thể hắn, làm giảm bớt cơn đau của hắn.

“Hiện giờ chàng không thể cử động được. Nếu đúng như những gì chàng nói, có Khởi La Uất Kim Hương và những người khác đưa cha chàng đi, có cả Thánh Linh Đấu La cứu chữa, vậy thì chắc chắn vẫn còn cơ hội. Mấy người Khởi La Uất Kim Hương vẫn chưa trở về, có thể cũng là liên quan đến việc cứu cha chàng. Bây giờ chàng phải lo cho chính mình trước, tình trạng của chàng vô cùng xấu, ta phải giúp chàng trấn áp, nếu không, chỉ cần sơ hở một chút thôi là chàng sẽ lại rơi vào trạng thái trước đó một lần nữa. Vì vậy, điều quan trọng nhất chàng cần làm bây giờ là phải ổn định cảm xúc của bản thân.”

Đường Vũ Lân tức giận nói: “Cha sắp chết rồi, nàng bảo ta làm thế nào để ổn định cảm xúc được đây? Cổ Nguyệt Na, ta thật sự không thể kiềm chế được nữa. Dù ta vẫn luôn muốn tôn trọng nàng, quan tâm đến mọi thứ của nàng, thế nhưng nàng có thể nói cho ta biết rốt cuộc nàng là ai không? Nàng có biết không? Trái tim của ta đã suy sụp vỡ vụn không chỉ một lần rồi.”

Cổ Nguyệt Na do dự, vừa tiếp tục truyền nguyên tố thủy vào cơ thể Đường Vũ Lân, vừa cắn môi dưới. Sau một hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm: “Chàng thực sự muốn biết sao?”

Đường Vũ Lân ngẩn người: “Nói cho ta biết đi.”

Cổ Nguyệt Na hít một hơi thật sâu, gật đầu mạnh: “Hiện tại, ta là Na Nhi.”

Na Nhi? Khi nghe nàng nói vậy, cảm giác đầu tiên của Đường Vũ Lân là choáng váng ngẩn người. Vậy thì, người trước đây hắn hôn cũng là Na Nhi ư? Có lẽ bởi vì hắn luôn coi nàng là Cổ Nguyệt, vậy nên trong lúc nhất thời, tâm trạng của hắn không khỏi có chút hoảng hốt. Trong lòng hắn cảm thấy rối bời, trăm mối ngổn ngang. không biết nói gì.

“Trước đây là Cổ Nguyệt.” Câu nói tiếp theo của Cổ Nguyệt Na đã kéo tâm trí hắn trở lại thực tại.

Đường Vũ Lân nhìn nàng với vẻ mặt khó hiểu, chờ đợi sự giải thích của nàng.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free