Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2

Nhưng rất đáng tiếc, Bạch Chiêu Chiêu lại không phải là sư tử thật. Vẻ ngoài yếu ớt của cô còn chẳng giống rái cá hay chồn hôi, chỉ có thể coi như là một con cừu con mà thôi.

Cừu con không có răng nanh và không có móng vuốt, khi bị đẩy ngã xuống đất thì cũng chỉ có thể tức giận rồi kêu be be.

1 ngày sau khi có điểm, Bạch Chiêu Chiêu vừa vào lớp thì đã có mấy cô gái vây quanh cô:

“Oa, Bạch Chiêu Chiêu, không ngờ điểm của cậu lại cao như thế đấy. Cậu có bí quyết gì không, nói cho chúng tớ nghe với nhé?”

“Đúng đấy, đúng đấy. Đừng tự học một mình, dạy chúng tôi với nha.”

Cô vừa kinh ngạc đối với sự nhiệt tình bất ngờ này, lại vừa ngại ngùng: “Ừ... Nếu các cậu cần, có thể xem vở ghi chép của tớ. Nếu có bài nào không hiểu cũng có thể hỏi tớ...”

“Thật không? Cảm động quá!”

“Không ngờ cậu lại là người tốt như thế!”

Cô không quen với kiểu khen ngợi quá mức như thế này, nên nụ cười có chút hơi xấu hổ.

“À? Nhưng mà sao tớ nghe nói cậu từng bị lưu ban nên điểm mới cao như thế nhỉ.”

Bạch Chiêu Chiêu còn chưa kịp trả lời thì một bạn nữ khác đã vỗ bạn mình một cái: “Hả? Cậu nói linh tinh gì thế? Sao Chiêu Chiêu lại bị lưu ban được?”

“Thật mà, bọn họ nói có căn cứ hẳn hoi đó. Chiêu Chiêu, cậu có bị lưu ban không?”

“Không.” Bạch Chiêu Chiêu vội vàng phủ nhận.

“Thế thì kỳ lạ thật, sao điểm của cậu lại cao như thế được chứ? Đừng lừa bọn tớ đấy...”

Ngay sau đó lại có một nữ sinh khác nói tiếp: “Chiêu Chiêu, giọng cậu cũng rất hay, là cố ý làm giọng dẹo à?”

“Dẹo... gì cơ?” Cô không hiểu.

“Giọng dẹo ý! Cậu tập qua rồi nên mới biết làm giọng dẹo đúng không?”

“...” Cô không lên tiếng.

“Này này, các cậu nghe tớ học theo này. Nghe xem tớ học có tốt không nha.” Một bạn nữ hoạt bát khác bắt đầu học theo, căng da đầu căng da não một cách khoa trương: “Chào mọi người, mình tên là Bạch Chiêu Chiêu, đến từ thành phố Hoành Giang. Hy vọng có thể làm bạn tốt với mọi người!”

Bạch Chiêu Chiêu biết cô ta. Cô ta tên là Tô Vận Khiết, ngồi ở bên phải của cô, cách cô một dãy bàn.

“Ha ha ha ha ha!”

Các bạn nữ vui vẻ, cười nghiêng cười ngả:

“Cái gì thế, cậu đừng như thế. Buồn nôn quá!”

“Tớ nổi hết cả da gà rồi này!”

“Làm gì có ai đàng hoàng lại nói như thế chứ, người đẹp ăn trầu (*) cũng phải cạn lời!”

(*) Người đẹp ăn trầu: Là nghề đặc trưng của Đài Loan, chỉ những cô gái trẻ ăn mặc gợi cảm và thu hút, bán cau ven đường.

Các bạn học nghiêm túc thảo luận nên nói giọng dẹo như thế nào rồi lại trêu ghẹo nhau, bầu không khí rất nhiệt tình.

Các bạn nữ đầy thân thiện và nhiệt tình, còn tốt bụng hỏi cô: “Haiz, Chiêu Chiêu, bọn tớ đùa giỡn linh tinh như thế này, cậu sẽ không tức giận chứ?”

Tô Vận Khiết mặt dày nói: “Tất nhiên là không rồi. Cậu nghĩ rằng Chiêu Chiêu lòng dạ hẹp hòi như vậy à? Đúng không, Chiêu Chiêu?”

Cô ta nói xong thì cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Bạch Chiêu Chiêu.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mắt của Tô Vận Khiết rất giống cá. Đầu mắt rộng, đuôi mắt hẹp, nhãn cầu thì đen kịt và sáng như vảy cá, phản chiếu bóng dáng của Bạch Chiêu Chiêu. Nhìn trông hơi kỳ quái.

Ý cười trong đôi mắt giống cá kia rất sâu.

Bạch Chiêu Chiêu nhìn cô ta chằm chằm, sau đó cô nhẹ giọng nói ra lập trường của mình: “Tớ có để ý. Tớ không thích đùa như thế.”

Tô Vận Khiết nghe xong thì giống như cực kì khiếp sợ, cô ta che ngực và nói: “Ôi ôi, thật hả? Sao tự nhiên cậu lại nghiêm túc như thế? Được rồi, được rồi. Về sau bọn tớ không nói như thế nữa là được chứ gì...”

Đúng thế. Các bạn học của cô rất tốt, chỉ là thích nói đùa và thích trêu chọc cô mà thôi.

Ngoài những vấn đề vụn vặt này, nhìn chung thì cô vẫn rất hòa thuận với các bạn cùng lớp. Giống như lúc còn ở trường cũ, các cô cũng rất thích nói chuyện về quần áo, kiểu tóc và chuyện yêu đương:

“Chiêu Chiêu, áo khoác của cậu là nhãn hiệu gì mà kỳ lạ thế, tớ chưa thấy bao giờ. A, đôi giày da này cũng rất đặc biệt đấy.”

“Chắc là rẻ lắm nhỉ? Mua ở đâu? Chúng tớ cũng muốn mua!”

“Ở quê cậu ấy có chợ đầu mối, cậu không mua được đâu. Đều là phiên bản giới hạn của nông thôn đấy. Ha ha ha!”

“Chiêu Chiêu, nhiều bạn nam thích cậu mà, sao cậu không đồng ý với một người đi?”

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương