Chương 41
Từ Sĩ Hưng bị trói tay lại.
Ông ấy bị trói tay vào tay vịn của sô pha nên phải nghiêng người, ngồi không được mà nằm cũng không xong, sau đó ông ấy suy sụp kêu to: “Cảnh sát Thạch, anh làm gì thế! Sao lại trói tay tôi lại? Không đi bắt nữ quỷ kia hả! Không phải anh đã biết cô ta là ai rồi sao!”
Diệp Chi Du như gặp phải kẻ địch, cậu bảo vệ Bạch Chiêu Chiêu ở bên người, còn trên tay đang cầm một cái vợt đập ruồi.
Thấy cậu như vậy, Từ Sĩ Hưng càng cạn lời hơn: “Cậu đẹp trai, cậu cầm vợt đập ruồi là có ý gì!”
Liễu Đào Tử ở một bên đã xem xong tập tài liệu, lúc nhìn Từ Sĩ Hưng, thần sắc cô ấy không khỏi trở nên phức tạp hơn: “Này, cô gái xinh đẹp này thật sự là nữ quỷ kia à?”
“Sao anh có thể nhớ nhầm được? Mặt của cô ta đã khắc sâu trong đầu anh rồi, sắp làm tinh thần anh ô nhiễm luôn rồi!”
“Vậy có phải anh làm chuyện ác gặp báo ứng rồi không, cho nên mới bị quỷ ám!”
“Báo ứng?! Chuyện ác?!” Vừa rổi Từ Sĩ Hưng quá sợ hãi nên không lật mấy trang sau. Bây giờ ông ấy nghe mà không hiểu Liễu Đào Tử đang nói cái gì: “Tại sao anh lại bị báo ứng? Anh bị cô ta quấn lấy, anh là người bị hại mà!”
Vẻ mặt Bạch Chiêu Chiêu rất đau khổ: “Chú Hưng, không ngờ chú lại là loại người này. Chú làm ra loại chuyện này thì sau khi chết sẽ phải vào con đường của súc sinh!”
“Không phải... Em gái, sao em lại nói như vậy! Thật độc ác!”
“Được rồi.” Thạch Dũng rốt cuộc cũng mở miệng: “Từ Sĩ Hưng, tôi trói cậu lại không phải vì cậu có vấn đề gì. Nhưng mà chúng tôi cần đến nhà cậu lục soát một lúc.”
“Lục soát cái gì? Có thể cho tôi về nhà dọn dẹp trước một chút không...” Vừa nghĩ đến có người ngoài tiến vào ổ chó bẩn thỉu của mình là trán của Từ Sĩ Hưng lại vã mồ hôi.
Nhìn qua thì trông Từ Sĩ Hưng tương đối khả nghi.
Liễu Đào Tử lưu loát lấy chìa khóa ra: “Tôi phối hợp!”
Lần này Thạch Dũng đã thông minh hơn, đi cùng cô ấy xuống tầng rồi mới hỏi: “Cô Liễu, có người nào mà cô đặc biệt quan tâm không? Hoặc là có nguyện vọng nào nhất định phải hoàn thành nhưng còn chưa kịp thực hiện không?”
Liễu Đào Tử kinh ngạc trước câu hỏi của ông ấy, nhưng vẫn nói: “Tôi muốn lái xe cổ một lần. Không thể lái xe cổ ở Ý một lần, tôi chết cũng sẽ không nhắm mắt.”
…
Giọng nói của hai người dần mơ hồ. Trên tầng lại trở nên an tĩnh một lần nữa. Bạch Chiêu Chiêu và Diệp Chi Du ngồi song song và cùng nhau nhìn Từ Sĩ Hưng.
Chiêu Chiêu lấy tay che miệng và ngáp một cái nhỏ, sau đó lại nhanh chóng ngồi thẳng dậy.
Vốn dĩ không ngủ cũng sẽ không buồn ngủ, nhưng cô vẫn ngáp theo thói quen.
“Chiêu Chiêu, nếu cậu buồn ngủ thì dựa vào vai tớ ngủ một lát đi.” Diệp Chi Du quan tâm cô.
Cô cười rồi lắc đầu.
Từ Sĩ Hưng bị bắt ăn thức ăn cho chó, bất lực nói: “Này, các người trói tôi lại, có phải nên nói lý do cho tôi không... Chẳng lẽ trói tôi thì nữ quỷ sẽ không đến tìm tôi nữa hả?”
“Xin lỗi. Chúng tôi bây giờ còn chưa thể để chú nhớ lại.” Bạch Chiêu Chiêu nghiêm túc nói: “Bởi vì chú gây nguy hiểm cho chúng tôi.”
“Nhưng từ bây giờ trở đi, mọi lời nói của chú đều sẽ trở thành bằng chứng trước tòa!” Diệp Chi Du cũng nói rất mạnh mẽ.
“Mẹ...”
Từ Sĩ Hưng cực kỳ cạn lời.
Nữ quỷ dùng đại chiêu gì à? Làm cho người của cả tòa nhà này đều biến thành kẻ ngốc rồi...
Lần đầu tiên ông ấy gặp phải một cảnh sát không có giấy khám xét mà đã trực tiếp trói người rồi lục soát nhà!
10 phút sau, Thạch Dũng và Liễu Đào cùng trở lại.
“Chú Thạch, thế nào rồi!” Bạch Chiêu Chiêu rất hưng phấn.
Thạch Dũng lắc đầu: “Không tìm thấy gì...” Sau đó lại bổ sung thêm: “Chú còn thức tỉnh cô Liễu rồi.”
Liễu Đào Tử đứng sau lưng ông ấy, sắc mặt hơi tái nhợt, vẫn còn đang phát run và nắm chặt ngón tay lại, giống như chưa thể chấp nhận được tình huống đang xảy ra trước mắt.
Diệp Chi Du lại hỏi: “Chị Đào Tử, chị và chú Hưng ở cùng nhau cũng lâu rồi, có thể nhớ ra điều gì khác thường không?”
Liễu Đào Tử từ từ lắc đầu: “...”
Trong phòng của Từ Sĩ Hưng có rất nhiều quần áo và tất bốc mùi. Vừa nhìn đã biết là một người sống rất tùy tiện. Liễu Đào Tử nói: “Anh ta thái rau còn chẳng thái được, đừng nói đến chặt xác người.”
Bạch Chiêu Chiêu và Diệp Chi Du hoang mang nhìn nhau.
“Từ Sĩ Hưng, cậu nhìn ba người còn lại xem, xem có quen họ không.” Thạch Dũng oán hận mà cầm tài liệu đến trước mặt ông ấy.
“Không quen, không quen! Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Chẳng lẽ họ đều là anh chị em trong cùng một bệnh viện tâm thần hay hỏa táng ở cùng một chỗ hả?”
“Nói chuyện tích đức vào!” Liễu Đào Tử nổi giận.
“Haiz, đợi đã...” Từ Sĩ Hưng đột nhiên ngồi thẳng người, giống như được giác ngộ vậy, bỗng nhiên trở nên khôn ngoan hơn: “Sao tôi lại cảm thấy những người này rất quen mắt?”
Đám người Thạch Dũng đều rùng mình, nín thở chờ ông ấy nhớ ra.
Vẻ mặt Từ Sĩ Hưng chậm rãi ngưng trọng: “Đúng thế. Tôi có ấn tượng. Lúc trước trên TV có đưa tin về vụ án giết người liên hoàn, các video ngắn cũng nói về nó...” Ông ấy là một người yêu thích video ngắn, cũng nhớ lại càng nhiều chi tiết hơn: “Bốn người này, hình như là... nạn nhân đúng không?”
Bốn người trước mặt đều trầm mặc.
Từ Sĩ Hưng có ngu ngốc đến mấy cũng biết mình đoán đúng rồi.
“Cho nên các người nghi ngờ, tôi là kẻ giết người?”
“Không thì sao? Nếu không tại sao chú lại nhìn thấy hồn ma của— Ngô Phương Nhị?” Bạch Chiêu Chiêu hỏi.
“Tôi, tôi cũng không biết. Câu hỏi này em phải hỏi nữ quỷ Ngô Phương Nhị kia chứ? Hơn nữa, cho dù tôi giết người, cũng phải giết cái tên sếp rác rưởi kia của tôi trước. Tôi giết một người phụ nữ làm gì? Đến gà tôi còn không dám giết ấy!”
Hiện trường trở nên cứng ngắc.
Cuối cùng, Thạch Dũng đưa ra quyết định: “Tiểu Từ, thiệt thòi cho cậu phải ngủ ở nhà tôi một đêm rồi.”
Ngược lại, Từ Sĩ Hưng rất cao hứng: “Thật sự có thể à?! Vậy tôi không thiệt thòi đâu. Cảnh sát Thạch, tôi thích ngủ với anh!”